Yến Nô bên bàn đá đình viện, cầm bút lông dường như đang gì đó.
Cửu Nhi tỷ, đang làm gì đó?
Trần Đông đi vào đình viện thấy Yến Nô tư thì không khỏi có chút tò mò, liền mở miệng hỏi.
Yến Nô đầu lên, cũng không đứng dậy:
Đừng nhiễu nô, suýt nữa thì sai một khoản rồi.
Trước mặt nàng đặt một sổ, mặt đầy các số. Ngọc Doãn đi qua đứng sau lưng Yến Nô, nhìn thoáng qua lập tức mỉm cười. Trên sách viết hôm giao bao nhiêu bàn chải đánh răng, tổng cộng toán được bao nhiêu tiền công.
Tiểu Ất ca, hôm đưa một hai bàn chải đánh răng ra tiền công gần một
Nếu tiếp tục gia tăng vật liệu cũng phải tốn hai như thế thì không biết đến khi nào mới có thể thu lại tiền vốn.
Hôm không chỉ là Tuần Thời đại Đại Tống ra đời, cũng là bàn chải đánh răng chính thức đưa ra thị
Ngọc Doãn có bài viết giới thiệu bàn chải đánh răng báo, còn giảng giải cách vệ các sử dụng.
Người Khai Phong có thói dùng muối súc miệng, đôi khi dùng liễu đánh răng.
Cho nên muốn mở rộng bàn chải đánh răng cần phải giới thiệu đầy đủ mới được. Phí tổn một bàn chải đánh răng chỉ là một đồng tiền, nhưng mở rộng phí dụng hạch toán xuống cũng phải gia tăng không ít. Cũng Ngọc Doãn cũng có tiền, mặc dù vừa mới bắt đầu nhưng vẫn có thể giúp nhiều cho Yến Nô. Sáng sớm, Ngọc Doãn lúc phát báo đã tặng thêm một ít bàn chải đánh răng. Có thể có hữu hiệu không, hắn bây giờ còn không rõ ràng lắm, cần có thời để chứng.
Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Yến Nô, Ngọc Doãn lắc đầu cười.
Hắn vỗ vỗ bả vai Yến Nô:
Cửu Nhi tỷ, đừng sốt ruột. Bất luận là vật gì mới lúc đầu cũng phải cần một quá khổ. Hai tiền này xuất ra cũng không hẳn là thiệt. Ngày mai vẫn cứ tiếp tục đưa tặng, vả lại còn chuẩn bị năm cái, phố xá có hiệu quả gì không. Đúng rồi, cửa hàng nha cụ đã tìm được chưa?
Bàn chải đánh răng muốn đẩy mạnh rộng rãi thì cần phải có cửa hàng để tiến hành tiêu thụ.
Trước đó Ngọc Doãn đã thông hệ thuê một cửa hàng ở đường cái đối diện Phan Lầu.
Nơi đó không quá rộng, bán bàn chải đánh răng ra còn có muối cùng với các vật phẩm khác.
Dù sao cửa hàng kia hàng tháng thuê mười tiền, Ngọc Doãn vẫn được.
Quan nhất là, Cửu nhi tỷ vui vẻ. Nếu nàng muốn làm bàn chải đánh răng, thì cứ để nàng làm đi.
Được rồi, đừng tính toán nữa.
Ngọc Doãn giơ cất sổ:
Trước tiên ăn tạm thứ gì đã, một lát nữa Đại Lang tới, chúng ta đi Phan lầu hí kịch.
Đêm Từ Bà Tích hiến “Mẫu Đơn Đình”, đương nhiên sẽ vô cùng náo nhiệt.
Chúng ta nên đi sơm, để lúc đó đỡ phải cả chỗ cũng không có.
Tuy rằng Cao Nghiêu Khanh nói có nhã nhưng Ngọc Doãn lại không muốn đi cũng y. Dù sao hắn muốn dẫn theo một vài đến Phan lầu, sao có thể để mọi chúc nhau một chỗ được. Cho nên qua buổi cơm hắn cho đến Phan lầu, nhờ Phong Nghi Nô giúp.
Không Phong Nghi Nô nói:
Mẫu Đơn Đình là Tiểu Ất viết, sao có thể để Tiểu Ất đi hí kịch mà không có chỗ Cứ yên tâm, ở đây đã chuẩn bị thỏa đán, lầu ba có phòng lớn, dành cho Tiểu Ất rồi.
Phong Nghi Nô làm việc quả nhiên là khéo léo.
Ít nhất lòng Ngọc Doãn cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Yến Nô vừa có thể hí kịch thì vui mừng, gác sổ sách một bên, nói:
Thập nương, Thập nương, cơm làm chưa? Nếu đã rồi thì dùng cơm đi. Tiểu Lang và Hồng nô cũng đến mau ăn cơm đi kẻo chậm thời bây giờ.
Tiểu Lang, là Cao Trạch Dân.
Ngọc Doãn vậy thì nhiên.
Sao cả Cao Trạch Dân và Nhuế Hồng Nô cũng muốn đi ư?
Tuy nhiên thấy vẻ vui mừng của Yến Nô, hắn cũng không nói gì.
Muốn đi thì đi thôi, để hai đứa bé đi náo nhiệt cũng vui, cùng lắm là thêm hai chỗ
Trần Đông đứng bên cạnh chỉ cười hì hì không nói lời nào.
Không cần phải nói, gã đã lường cả gia Ngọc Doãn sẽ đi
Vợ chồng Cao Thế Quang cũng vội vàng bận rộn, đồ ăn lên bàn, Ngọc Doãn và Trần Đông đang định xuống, chợt bên có tiếng xe sau đó từ bên đi vào một lúc bước vào lớn tiếng nói:
Có phải là Ngọc Tiểu Ất không?
Thanh âm chói tai.
Ngọc Doãn nhăn mày đi ra
Hắn nhận ra tới là một hoạn qua, quần áo cũng không tầm thường.
Tiểu nhân là Ngọc Tiểu Ất.
Ngươi chính là Ngọc Doãn?
Đúng vậy.
Đi thôi, theo chúng ta đi một
Hả?
Ngọc Doãn ra, đang định mở miệng, khóe mắt lại đảo qua thấy một đội đàn ông áo đen đứng bên Ánh sáng có chút mờ mờ nên nhìn không rõ lắm. Tuy nhiên, Ngọc Doãn có thể cảm nhận được những hắc nhân này rất khác biệt. Những này chỉ sợ đều là cao thủ, hơn nữa đao kiếm bọn họ rõ ràng là lai lịch cũng không kém.
Xin hỏi đi đâu ạ?
Đi sẽ biết.
Vậy ...sẽ gặp ai?
Đến lúc đó, tự nhiên sẽ hiểu.
Hoạn không đáp ba câu hỏi, hơn nữa mặt lộ vẻ không kiên nhẫn:
Đừng lải nhải nữa, đi thì cứ đi, chủ nhân nhà ta không có ác ý. Nếu thật sự muốn gây phiền chỉ cần thông phủ Khai Phong là có thể khiến cửa nát nhà, sao còn phái ta đến đây chứ.
Nhanh đi thôi, đừng để chủ nhân nhà ta chờ lâu.
Có thể để tiểu nhân nói một câu với nhà được không.
Nhanh lê, ta ở bên chờ
Hoạn nói thì đi ra
Đám Trần Đông, Yến Nô lập tức vây lấy, mặt lộ vẻ lo lắng.
Đừng lo lắng, không sao đâu. Cửu nhi tỷ và mọi cứ ăn cơm đi, rồi đến Phan lầu chờ ta.
Đợi sau khi đi gặp đối phương ta sẽ đi Phan lầu hội hợp với các Ha hả, nơi này là Khai Phong, ai có thể làm gì được ta?
Ngọc Doãn giải ủi Yến Nô rồi rời đi.
Ra cửa sân, hắn dưới sự dẫn dắt của hoạn cùng với hơn mười hắc nhân đi vào cửa Quan Âm.
Một chiếc xe dừng ở cửa hoạn lên xe, sau đó khoát ra hiệu với Ngọc Doãn:
Lên đi.
Ngọc Doãn do dự một chút rồi cũng bám xe lên.
Thùng xe rất lớn nhưng ánh sáng cực kém.
Bốn phía che kín, xe mà cũng không nhìn rõ tình hình bên
Hoạn kia ở cửa giơ vỗ vào vách xe. Xe lăn bánh.
Ngọc Doãn xe, không mở miệng hỏi.
Mới vừa rồi nói với hoạn này, hắn biết mắt đối là một biết giữ miệng. Nếu ông ta muốn nói, thì tự nhiên sẽ nói, nếu ông ta không muốn nói, thì dù hỏi gì cũng vô ích, chẳng bằng giữ thần mình cho tỉnh táo.
Cho nên sau khi lên xe, Ngọc Doãn nhắm mắt lại.
Dựa theo nhớ đối với hoàn cảnh thuộc, Ngọc Doãn cảm nhận xe sau khi qua Điềm Thủy lại rẽ đến đường lớn sông Biện. Trên đường có tiếng hát kêu rất thuộc, Ngọc Doãn đại khái cũng có thể phân biệt được vị Hẳn là ở đường Châu Kiều đổi đi tới một đườn khác, sau đó xe mới dừng lại, dường như là tới cửa thành.
Dựa theo tốc độ cùng với đường đi của xe thì hẳn là đến Sùng Minh Môn.
Ra khỏi nội rồi ư?
Vừa ra khỏi nội thành, Ngọc Doãn liền bối rối.
Hắn không thuộc lắm đối với thành đặc biệt là địa khu Nam Nhị Sương của bên Sùng Minh Môn. Đại đa số thời điểm, hắn hoạt động ở Đông Sương thành, bởi vì lò mổ Liền Kiều ở Đông Sương thành. Nhưng Nam Nhị Sương thành này thật đúng là không rõ.
Xe lại đi tiếp, ước chừng qua nửa giờ thì đột nhiên dừng lại.
Trên đường đi, hoạn xe vẫn không hề mở miệng, mà Ngọc Doãn cũng không hề bắt lời với ông ta một câu nào.
Sau khi xe dừng lại, hoạn chui ra, rồi sau đó ra hiệu cho Ngọc Doãn:
Tới rồi!
Ngọc Doãn vội vàng đi theo hoạn đi ra thùng xe, thấy mắt là một cái cửa chính, hai bên cửa chính tường viện cao ước chừng cao ba mét, mặt tường dùng chì sắc bột đá lên, khiến ta có cảm giác vô cùng sạch sẽ.
Đi theo ta.
Hoạn nói một câu rồi cất bước lên bậc cửa.
Ngọc Doãn liền đi theo sau ông ta, đi vào.
Từ bên mà nhìn, đây chỉ là một thự bình thường. Nhưng đi vào, thì chẳng khác gì động thiên. Sau tường viện là đình đài lầu tạ chằng chịt, núi giả nước chảy vô cùng xảo. Ngọc Doãn ra, lộ vẻ hoặc.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Mới vừa rồi giọng điệu thái giám này rất lớn: Nếu thật sự muốn làm khó dễ chỉ cần thông phủ Khai Phong một câu là có thể làm cho cửa nát nhà.
Đây đối là lời nói không phải bình thường có thể nói ra được.
Ít nhất có thể khẳng định tìm Ngọc Doãn hẳn là cháu tôn thất.
Nhưng, Ngọc Doãn lại không ra là ai tìm hắn. Trong cháu hoàng thât,s hắn cũng biết một hai nhưng hắn có thể khẳng định, nếu là Nhu Phúc Đế Cơ tìm hắn, thì đối sẽ không thần thần bí bí như này. Với tính tình của tiểu nha đầu kia thì nhất định sẽ đến thẳng nhà mình. Không phải là Nhu Phúc Đế Cơ, vậy sẽ là ai?
Trong tôn thất, Ngọc Doãn thật sự không ra mình còn ai khác nữa.
Trong lòng nên không thấy hoạn đi đột nhiên dừng lại.
Vào thôi, chủ nhân nhà ta lập tức tới
Trước mặt Ngọc Doãn là một tấm cửa Nguyệt Lượng Môn, sau khi đi vào, đã thấy một hồ nước nhân tạo ước chừng rộng ba năm mẫu, mặt hồ có một cây cầu gỗ chín khúc, nối thẳng nhà thủy tạ hồ. Đứng ở bên hồ, có thể nhìn thấy đèn dầu le lói nhà thủy tạ. Ngọc Doãn cũng không do dự, cất bước đi lên cầu gỗ cửu khúc đi thẳng đến nhà thuỷ tạ kia.
Đi vào nhà thuỷ tạ, bên không có một bóng
Đối diện cửa nhà thuỷ tạ đặt một cái bàn, có một tấm đàn cổ.
Kiểu dáng đàn cổ này có chút mắt. Ngọc Doãn đi lên nhìn kỹ, lập tức nhận ra đây chính là Mai hoa lạc cổ cầm mà lúc ở Bắc Viên đã thắng được. Cây đàn này sau lại được Mậu Đức Đế Cơ dùng đàn cổ Khô Mộc Long Ngâm cùng với châu báu giá hai vạn để đổi, sau đó Ngọc Doãn chưa hề thấy lại, Nếu Hoa mai Lạc ở đây vậy mời Ngọc Doãn hẳn Ngọc Doãn cũng biết.
Ngọc Doãn đứng bàn đặt cầm, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Suy nhiều như vậy, đã quên Mậu Đức Đế Cơ!
Lại không biết, Mậu Đức Đế Cơ gọi ta đến lại có gì?
Trong đầu không kìm được hiện lên một khuôn mặt rũ đoan mỹ, Ngọc Doãn loạn lên...
Lúc này, cầu gỗ bên nhà thủy tạ có tiếng bước chân vọng đến.