Tống Thì Hành

Chương 259: Tiếng nói

Ngày mười lăm tháng 8, thu.

Thời tiết không đẹp, sau giờ Sửu lại có mưa nhỏ tí tách.

Mưa không lớn nhưng lại khiến đường phố vô cùng ẩm Tuy nhiên dù là có mưa, cũng không thể cản tiểu thương của phủ Khai Phong.

Trời còn chưa sáng, cửa thành Khai Phong đã tụ tập rất nhiều

Đã qua giờ mẹo, Yến Anh rửa mặt bằng thường phục, đi vào sương phòng.

Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn vô cùng đơn giản, một chén cháo, bốn cái bánh bao, cộng thêm hai đĩa thức nhắm.

Yến Anh đã không phải Phủ doãn Khai Phong. Tháng tư, ông đã bách đài buộc tội, nói kh đảm nhiệm Phủ doãn Khai Phong làm việc bất lực, thế cho nên phố xá sầm uất xuất hiện vụ án giết Cái gọi là vụ án giết ở phố xá sầm uất chỉ là một La Tứ Lục cầm đao chém Ngưu Bảo Lượng.

Nhưng Tiếu Khôn âm thầm thao tác, vụ cầm đao giết phố xá sầm uất lại thành lỡ giết

Bách đài buộc tội, mặc dù khiến Yến Anh bị bãi chức Phủ doãn Khai Phong nhưng không thể làm thương gân cốt của ông. Theo đó, Yến Anh liền cực kỳ khiêm tốn, ở mãi nhà, thậm chí không qua lại với bất cứ nào. Không bao lâu, ông lại được Hoàng đế Huy Tông một lần nữa dùng, đảm nhiệm Long đồ các học sĩ. Không bao lâu thuận lợi vị Hộ Bộ Thượng Thư.

Chức vụ Hộ Bộ Thượng Thư này bị rất nhiều nhòm

Tỷ như Hộ bộ Thị Đường Khác kia đối với vị này như hổ rình mồi, thậm chí không tiếc số tiền lớn đi môn lộ Thái Tử Triệu Hoàn có thể được thăng tiến. Nào đúng là đi cậy nhờ Triệu Hoàn, khiến Hoàng Đế Huy Tông vốn coi đã lập tức đổi chủ ý, bổ nhiệm Yến Anh đảm nhiệm chức Hộ Bộ Thượng Thư, khiến cho Đường Khác càng hận Yến Anh thấu xương.

Tuy nhiên, dù hận thì có sao? Ai bảo vào thời khắc mấu chốt nhất thì lại đứng nhầm phe phái.

Sau khi Yến Anh vị Hộ Bộ Thượng Thư, biểu hiện vẫn khiêm tốn như cũ.

Hôm qua tức đến, hôm qua Quan Gia không hội cũng khiến cho Yến Anh có được một buổi sáng nhàn hiếm có.

Mưa vẫn còn rơi tí tách, gõ vào mái hiên, lên những âm khe khẽ.

Yến Anh xuống bên bàn ăn, đang chuẩn bị dùng cơm lại phát hiện một tờ giấy đặt bàn.

Ông nhăn mày lại nhưng cầm lên mở ra, đâp vào mắt là một hàng chữ to: Tuần San thời Đại Đại Tống. Dưới sáu chữ này còn có ba chữ nhỏ “Số ra đời”. Đầu đề báo có ghi Năm Tuyên Hòa thứ sáu Giáp Thần, Giáp tử tháng Mậu Thân, thích hợp cưới hiến tế, cầu phúc, cầu tự. Kỵ khai mở nhà kho làm bếp, xuất hành.

Yến Anh lập tức mỉm cười.

Quan nhân, cười gì đó?

Người nói chính là thê tử của là Yến Anh vừa lúc từ phòng đi tới.

Yến Anh giơ tờ báo lên:

Đám Lý Đại Lang vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc thì làm Công báo Khai Phong, lại làm Tuần Thời đại Đại Tống. Tuy nhiên cái tên này có vẻ hơn hẳn cái đầu.

Hơn nữa nhìn kết cấu cũng có tắc hơn.

Chỉ có điều chữ này… không biết là bút tích của nào, rất có cách phóng khoáng giống như tự thành một phái riêng, không giống gia đương thời lắm.

Phu nhân vậy cũng cười.

Lúc Lý Dật Phong làm Khai Phong công báo, mất cả chì lẫn chài, ai ai cũng biết.

Lương Khê tiên cũng thật là, sao lại để bọn họ càn quấy như thế.

Công báo như này đầy đường, sao đám Thái Học Sinh lại đi làm thêm cái này nữa chứ. Yến Phúc, thứ này từ đâu đến vậy?

Ngoài cửa một lão già đi vào, vội đáp:

Hồi phu nhân, đây đưa nước sáng sớm đưa tới.

Tiểu nhân cũng không biết là cái quái gì, thấy đó viết chữ, còn tưởng rằng là có gửi cho lão gia, nên đặt ở đó. Nếu không thì để tiểu nhân vứt đi.

Càn quấy!

Lão già kia còn chưa dứt lời, lại Yến Anh quát lớn một tiếng.

Trên này còn có bài viết của Ngô lão đam, sao có thể vứt đi được?

Ngô lão đam, là thúc phụ Ngô Cách, cũng là lục thế tôn Ngô đình Tộ thần đầu Tống, đồng thời còn là môn đồ Hoàng lão rất có vọng, giỏi nho thuật, thích vớ Hoàng lão, ở những năm cuối Bắc Tống cũng là vọng ẩn sĩ vô cùng có vọng.

Rất nhiều thậm chí bao gồm cả Hoàng đế Huy Tông cũng là cực kỳ tôn Ngô lão đam.

Yến Anh không coi là môn đồ Hoàng lão nhưng lại rất coi học của Ngô lão đam. Nghe Yến Phúc nói vứt bỏ đi, thì lập tức tức giận. Tuy nhiên, ông cũng biết không được Yến Phúc, dù sao Yến Phúc cũng không biết đó viết cái gì.

Lần này đám Đại Lang cũng thật là liều mạng.

Ngay cả Ngô lão đam cũng mời đi ra soạn văn, có thể thấy được sự tính toán rất chu toàn. Ừm, việc này nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nội công báo thì rất có tâm tư, viết rất rõ ràng, hơn rất nhiều so với Công báo Khai Phong.

Yến Anh nói xua ra hiệu Yến Phúc đi ra

Ông cười ha hả với Yến phu nhân, rồi sau đó lại lật một tờ để Xem đưa cho Yến phu nhân.

Yến phu nhân thật ra là môn đồ, của Hoàng lão, nói có bài viết của Ngô lão đam thì lập tức hưng

Hai vợ chồng ở bên bàn ăn, nhưng lại quên dùng cơm, nhìn tờ báo kia, đọc lành, thỉnh thoảng lại tấm tắc

A?

Sắc mặt Yến Anh mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt lại.

Lúc này, ông đang ở lật nội phụ bản, chính là bài viết nói về Nữ Trực

Bài viết dùng phương thức cực kỳ khoa miêu tả một số cuộc sống tập tính và tập tục của Nữ Trực. Nhưng nhất là, còn giải thích quân chế của Nữ Trực, và tính tàn bạo giết không chớp mắt của Nữ Trực. Đối với bài viết cuối cùng kia, Yến Anh cũng không để ý, sáng suốt nhìn một cái là có thể thấy được, những sự việc kia chỉ sợ một nửa là bịa đặt ra. Quan nhất là, tập tính và quân chế Nữ Trực khiến Yến Anh lập tức cảm nhận được mùi vị không tầm thường.

Hiện đình có hai tiếng nói đối với Nữ Trực.

Một loại là phải cẩn thận, đề phòng Nữ Trực; một loại khác là qua lại tốt đẹp với Nữ Trực, giống như năm đó kết thành đệ chi với nước Liêu. Hai loại ý kiến này mà là chấp không Quan gia dường như càng có hướng giao hảo với Nữ Trực, không chút nào để tâm tới luận điệu Nữ Trực có hiếp, thậm chí còn thể hiện sự bất mãn.

Cũng chính bởi vì nhân này, hiện làm chủ đình là phái hòa.

Bất kể là Bạch Thì Trung, Trương Bang Xương là Ngự Sử Đại Phu Phạm Tông Doãn đều tán thành kết với Nữ Trực, đó lại còn có chủ nhượng ra một vài thổ địa, đổi lấy tình hữu với Nữ Trực, thì mới đạt được kết quả kết đạt tới nhiều thế hệ.

Yến Anh đương nhiên coi thường không thèm để ý đối với việc này.

Làm sủng thần của Hoàng đế Huy Tông, lúc này Yến Anh nhất định phải đứng bên Hoàng đế Huy Tông.

Cho nên ở đình, dưới mọi tình huống đại đa số Yến Anh ều là mặc ít lời, càng không dễ dàng phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Phần này được đăng ở mặt sau cùng của tờ báo, bài viết này phần lớn là viết về tục gì đó ở phố phường thành Khai Phong, đó cũng bao gồm một ít đồn, tức vỉa hè. Nói thí dụ như Hành Thủ tửu lầu nào đó gặp riêng tình là tửu lầu nhà ai lại tăng thêm tiết mục mới, còn có rượu và đồ ăn mới…nhưng cũng khiến ta cảm thấy hứng thú.

Nhưng bài viết về Nữ Trực lại đột ra hiện ở giữa đống tức vỉa hè.

Nếu thường sẽ coi bài viết này như một cũ để đọc, nhưng nếu có lòng thì có thể hiểu ra ảo diệu đó.

Yến Anh không khỏi lâm vào tư.

Phía sau bài viết này lại ẩn chứa nội gì?

Từ bề thì ta không nhìn thấy có gì khác lạ bài viết này.

Mà cũng không biết viết Ngọc Đông này là thần thánh phương nào, dùng phương thức kể xưa để thuật sự hiếp của Nữ Trực, mà phái hòa kia lại chẳng làm được cái gì. Dù sao Bắc Tống là một thời kỳ cực kỳ mở rộng, có luận, ta kể xưa, dựa vào cái gì nói ta bụng dạ khó lường? Nhưng vấn đề là, nếu bài viết này đã đi, chắc chắn sẽ tạo thành một gợn sóng ở phố xá. Ít nhất dân chúng này có thể nảy mâu thuẫn đối với Nữ Trực.

Như vậy ở đình, tất lại sẽ xảy ra một hồi

Quan nhân, sao lại nói vậy?

Yến Anh bỗng dưng tỉnh táo, lấy lại tờ báo Yến phu nhân, đi ra

Quan nhân, đang mưa còn định đi đâu?

Ta muốn đi ra một chút.

Nhưng...

Không đợi Yến phu nhân nói Yến Anh đã vội vàng đi qua nội đường.

Yến phu nhân mày nhíu chặt, một lúc lâu, đột nhiên gọi Yến Phúc:

Yến Phúc, lát lão gia đi ra hãy đi theo nhé.

Yến Phúc lên tiếng, vội vàng rời đi.

Yến Anh quần áo, cầm tờ báo kia đi thẳng đến cửa lớn.

Yến Phúc cầm hai cái ô kính chờ ông.

Lão gia định đi đâu?

Thành Khai Phong lúc này chỗ nào náo nhiệt nhất?

Yến Phúc vậy ra, vội lời:

Lúc này náo nhiệt nhất chính là quán

-Vậy quán nào đông đến nhất?

Yến Phúc một chút:

Nếu đông nhất, có lẽ chính là Tang Gia lầu của Tang Gia tử.

Vậy thì đi Tang Gia lầu.

Yến Anh nói nhận lấy cây dù Yến Phúc, nhìn mưa nhỏ rồi đi ra khỏi nhà.

***

Trên thực tế, hôm không chỉ riêng Yến Anh nhận được Tuần Thời đại Đại Tống, mà còn có rất nhiều nhận được tờ báo này.

Khi Yến Anh đi vào Tang Gia lầu, phát hiện Tang Gia lầu thịnh vượng.

Trên đại sảnh đầy khách nhân.

Nhìn cách ăn mặc, giống như đều là những thương nhân cùng đọc sách có chút thân phận và địa vị, đó có không ít đó.

Yến Anh vừa tiến đến, liền có chào hỏi ông.

Ông nhìn theo tiếng chào, thấy lầu hai Tang Gia lầu có mấy dựa vào Trong đó có một Yến Anh cũng đó là Tần Cối vừa bổ nhiệm Ngự Sử Trung Thừa. Tuy nói chức vụ Ngự Sử Trung Thừa không bằng chức Hộ Bộ Thượng Thư của Yến Anh, nhưng sau lưng chính là Bách Đài, khiến Yến Anh cũng không dám chậm liền chắp với Tần Cối, đi lên lầu hai.

Sao Hội Chi lại ở đây?

Chắc Hương Yến tiên không biết, ta có thói sáng sớm mỗi đều tới Tang Gia lầu ăn điểm tâm.

Ha hả, chắc Trạch Chi cũng không xa lạ gì Yến Đồ Long, đây là Tử Dĩ, là nhân sĩ Khai Phong, bằng hữu tốt của ta, đang làm việc tại Khang Vương phủ.

Trạch Chi, tên là Từ Xứ Nhân, năm Thần Tông Nguyên Phong đỗ tiến sĩ, đảm nhiệm Tông chính tự thừa, Thái Thường Tiến sĩ.

Mà tên là Tử Dĩ, tên là Hàn Công Duệ, không biết với Yến Anh, địa vị và thân phận thấp hơn so với Tần Cối Từ Xứ Nhân. Vốn Yến Anh không tới thì địa vị Tần Cối là lớn nhất, nhưng khi Yến Anh đến, thì liền vào vị chủ.

Tần Cối liếc mắt nhìn tờ báo Yến Anh, không khỏi cười nói:

Sao Yến Đồ Long cũng đọc Tuần Thời đại Đại Tống?

Không phải Hội Chi…

Yến Anh ra, vừa mới mở miệng, đã thấy Từ Xứ Nhân cũng lấy ra một tờ báo từ bên cạnh.

Cũng không biết ai đưa tới Tuần Thời đại Đại Tống này, ta với Hội Chi sáng sớm đến đây ăn điểm tâm, vừa mới xuống thì có hầu tờ báo này đến, nó là miễn phí, mỗi bàn một bản. Trang đầu còn có bài viết của Ngô lão đam, thật sự khiến ta sáng mắt.

Không ở Tang Gia lầu cũng có tờ báo này?

Yến Anh hơi nhăn mày lại, lòng không khỏi lại thêm phân hoặc.

Ông đang định muốn mở miệng, chợt bàn bên có vỗ án nói:

Người Nữ Trực quá tàn, giết ăn thịt sao?

Đúng vậy a, kia chỉ biết là Nữ Trực lợi hại, không lại tàn như vậy.

Bắt là thức ăn, có khác gì cầm thú đâu?

Mẹ lũ tặc Trực, mà Ngọc Đông này viết không khoái chút nào, cả một cuốn báo mà chỉ viết có một nửa, lại còn cái gì hạ hồi phân giải, thật sự đáng giận.

Đúng vậy, quá không thoải mái.

Những đọc sách mồm năm miệng mười thảo luận.

Nội cũng chỉ Tuần Thời đại Đại Tống.

Yến Anh đầu nhìn, thấy những kia ăn mặc giống học thư viện nhưng lại không biết là Thư viện nào.

Hội Chi, đọc tờ báo này chưa?

Ừ, đọc rồi.

Không biết gì?

Tần Cối cười nói:

Có thể thấy thế nào chứ, chỉ là một vài thư chiếu tư liệu lịch sử Lưỡng Tấn để biên soạn, thật không ra gì cả. Tuy nhiên bài viết của Ngọc Đông này thật sự là có chút tâm tư. Ít nhất hắn hiểu biết về tập tục và quân chế của Nữ Trực

Chắc là từng qua lại với Nữ Trực, nhưng cách nói có chút giật gân, không lịch sự.

Yến Anh lại không nói lời nào, mà nhìn lại Từ Xứ Nhân.

Từ Xứ Nhân này cũng tuấn lãng, nhiên làn da lại quá đen, cho nên có gọi gã là Hắc tử. Gã vốn là Cốc Thục Ứng Thiên, chính là Thương Khâu tỉnh Hà Nam đời sau. Giữa năm Đại Quan, từng biết Vĩnh Hưng Quân, phản đối Đồng Quán …kể từ đó, làm cho thương nhân không thông, lại sẽ tạo thành giá hàng nâng lên, cũng bởi vậy, gã đắc tội Đồng Quán, suýt nữa bị giáng chức làm thứ dân. Cũng bản hân thẳng, Hoàng đế Huy Tông cũng biết nên có chút tán thưởng với gã.

Thấy Yến Anh nhìn mình, Từ Xứ Nhân mặt nói:

Văn của Ngọc Đông rất có ý tưởng.

Ồ?

Hội Chi có kỳ văn này đường, cách nói có chút giật gân.

Trong hợp đó ta lại thấy được nội tâm của hắn sầu lo, hắn dùng bài viết nhìn như đường này để nhắc nhở, Nữ Trực thành tính, mà diệt Liêu, quả sẽ không bỏ qua như vậy. Giữa Đại Tống ta và Liêu sớm muộn gì sẽ có một chiến.

Đây chỉ là một chút phán đoán, chỉ sợ không ổn đâu.

Hàn Công Duệ vẫn không nói năng gì, lúc nói lại khác ý kiến với Từ Xứ Nhân.

Sắc mặt Yến Anh không chút đổi, cầm một cái bánh bao, sau khi uống một đột nhiên cười nói:

Bánh nhân thịt này thật

Tần Cối nói:

Bánh bao Lầu Tang Gia vẫn luôn nổi

Bài viết của Ngọc Đông hết sức vô lý, nhưng dụng tâm kín đáo, chỉ dựa vào bài viết này, chỉ sợ cũng khó nói rõ ràng.

Yến Anh ăn bánh bao, hạ giọng nói:

Chỉ là công báo hôm Không đúng, là Tuần Thời đại Đại Tống thật sự có chút ý tứ. Một tờ báo nho nhỏ mà tiếng nói không hề tầm thường, chúng ta vẫn nên sát một chút rồi phán đoán luận sau.

Ba Tần Cối sau khi không khỏi cùng gật đầu!