Yến Nô cầm cây đàn tới đưa cho Ngọc Doãn. Đã lâu rồi, nhưng nàng không thấy Ngọc Doãn chơi đàn. Mặc dù trong lòng rất muốn nghe tuy nhiên lại không biết phải nói như thế nào.
Mà hôm nay, Ngọc Doãn chơi đàn khiến cho Yến Nô rất vui. Sau khi đón lấy cây đàn, Ngọc Doãn liền ngồi xuống, so lại dây sau đó nhắm mắt lại.
"Với một đêm đẹp như thế này nên đàn khúc gì đây?"
Ngọc Doãn suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên nhếch miệng. Kê cầm liền phát ra âm thanh giống như tiếng thở dài, làm cho những tiếng rì rầm lập tức biến mất, chỉ còn lại sự im lặng.
Bản nhạc đó có giai điệu réo rắt, hồn hậu như tiếng ca.
Tại nơi này có lẽ không ai giỏi âm luật nhưng cũng hiểu được một chút.
Chẳng hạn như Cao Nghiêu Khánh mặc dù ăn mặc quần áo lụa là nhưng cũng là người có tài học. Nghe thấy tiếng đàn, y ngân ngẩn một lúc rồi thì thào:
- Nhị Thập Lục Lang đã nghe khúc này chưa?
Chu Huyến lắc đầu:
- Ta chỉ nghe thấy hay nhưng không nhận ra được sự ảo diệu trong đó.
- Khúc này chẳng lẽ là do tiểu Ất mới sáng tác?
Cao Nghiêu Khánh lẩm bẩm xong lập tức tập trung lắng nghe.
Mà đám người Lý Dật Phong thì đầy sự hưng phấn vỗ nhịp theo tiếng đần.
Đây là lần đầu tiên, Lý Nhược Hư và Từ Quỹ chỉ biết Ngọc Doãn chơi kê cầm giỏi nhất nhưng chưa được nghe bao giờ. Hôm nay gặp mặt, Ngọc Doãn đã mang lại cho hai người rất nhiều cảm giác mới mẻ. Có điều cả hai cũng giống như Cao Nghiêu Khánh, trong lòng đầy sự nghi hoặc.
- Cửu Nhi Tỷ! Đây là khúc gì?
Triệu Đa Phúc không nhịn được lên tiếng hỏi.
Yến Nô chỉ biết cười khổ mà lắc đầu:
- Nếu muội muội cũng không nghe ra được thì ta lại càng không hiểu.
- Người ta nói trong âm luật, tiểu Ất sinh ra đã có bản lĩnh. Hôm nay ta mới biết câu nói ấy là sự thật... Trước đây có lần ta được nghe tiểu Ất chơi bản Âu Lộ vọng cơ, nhưng không ngờ hôm nay lại được nghe bản mới.
Chu Tuyền nhỏ giọng nói với Chu Phượng Anh.
Vào lúc này, Ngọc Doãn đang chơi một lúc Lương Tiêu do Lưu Thiên Hoa sáng tác vào thời hậu Thế Dân. Khúc nhạc này vốn được Lưu sư ngẫu hứng sáng tác trong một đêm không trăng ngồi với học sinh và bạn bè. Lúc ấy, Lưu sư có cảm hứng nên mới vừa kéo đàn vừa ghi nhớ. Vì vậy mà đời sau ca khúc Nhị hồ độc tấu vẫn vinh danh gần trăm năm, và được xếp vào một trong mười ca khúc Nhị Hồ. Địa vị của nó so với Nhị Tuyền Ánh Nguyệt kém hơn một chút.
Ca khúc Lương Tiêu có sự trữ tình, tươi mát, thanh thoát mang tới cho người ta cảm giác tự đắc.
Ngọc Doãn đàn khúc nhạc này hoàn toàn phù hợp với bầu không khí nơi đây.
Trong lúc hắn đàn, nửa thân dưới vô cùng vững chãi, không động đậy nhưng nửa thân trên thì lắc lư, thậm chí là lúc lắc đầu như chìm đắm trong khúc nhạc. Tấu xong phần thượng, giai điệu lập tức thay đổi chuyên sang phần trung.
Lúc này, giai điệu lại càng thêm sáng ngời, giàu tình cảm. Ngọc Doãn cũng theo nó mà đứng dậy.
Mấy người Chu Phương Anh ghé qua cửa sổ nghe như si như say.
Mà trong đình viện, đám người Cao Nghiêu Khánh, Chu Huyến cũng đứng dậy theo Ngọc Doãn vỗ tay khen ngợi. Một khúc Lương Tiêu được chia làm ba đoạn.
Trong đó đoạn thứ ba, giai điệu sẽ trở nên dâng trào, mang tới nhiều vẻ.
Ngay cả Cao Nghiêu Khánh cũng không nhịn được mà nhảy ra múa may, kéo theo từng tiếng cười vui.
Ngọc Doãn cũng cười. Hắn đột nhiên thay đổi làn điệu, chuyển tới phần thượng. Khúc nhạc hay được tái khởi lại lần nữa. Chỉ có điều lần này, Ngọc Doãn phụ thêm vào nhiều động tác võ thuật đẹp mắt, đồng thời thay đổi khúc nhạc lúc thượng, lúc trung, lúc hạ... Tuy nhiên giai điệu vui của nó vẫn không thay đổi, hơn nữa càng thêm thoải mái.
- Cửu Nhi Tỷ! Chúng ta cũng xuống khiêu vũ đi.
Triệu Đa Phúc không nhịn được nữa, kéo tay Yến Nô năn nỉ.
Yến Nô do dự một chút rồi gật đầu. Nàng theo đám người Triệu Đa Phúc chạy xuống lầu, đứng ở nơi trống trải mà nhảy múa. Những tiếng cười lanh lảnh vang lên càng làm cho bầu không khí thêm sôi động.
Ngọc Doãn vô cùng hưng phấn. Dường như đã lâu rồi hắn không được chơi đàn như thế.
Sau khi một khúc chấm dứt, Ngọc Doãn như vẫn chưa thỏa mãn, liền bưng chén rượu uống ừng ực một hơi cạn hết. Hắn quẳng bát rượu đi, rồi nâng kê cầm lên làm cho nó lại vang lên tiếng.
Từ khi sống lại tới nay, mặc dù thời gian chưa dài nhưng Ngọc Doãn đã trải qua vô số phong ba.
Từ trong đau khổ đứng lên, tới nay gia nghiệp cũng có được một chút thành quả. Cuối cùng, Ngọc Doãn cũng đứng vững được...
Nhưng trong khoảng thời gian đó có bao nhiêu chuyện xảy ra? Gặp bao nhiêu người?
Quách Kinh! La Nhất Đao! La Đức! Dư Lê Yến...lại còn có bao nhiêu bằng hữu tốt ở đây khiến cho hắn càng thêm cảm khái.
Trong ánh mắt của mọi người, hắn đột nhiên hát vang.
"Thương hải nhất thanh tiếu, thao thao lưỡng ngạn triều. Phù trầm tùy lãng chích ký kim triêu.
Thương thiên tiếu, phân phân thế thượng triều, thùy phụ thùy thắng xuất thiên tri hiểu.
Giang sơn tiếu, yên vũ diêu, đào lãng đào tẫn hồng trần tục thế kỷ đa kiều.
Thương sanh tiếu, bất tái tịch liêu, hào tình nhưng tại si si tiếu tiếu..." (Biển xanh một tiếng cười: Biển xanh cười ngạo nghể,
Đôi bờ sóng triền miên.
Đời bềnh bồng trôi nổi,
Vui hiện tại an nhiên.
Ông xanh kia đàm tiếu,
Sóng cuồng ngập thế gian.
Chuyện thắng thua thế sự,
Hoàng thiên đã rõ ràng.
Giang sơn cười cô tịch,
Mưa khói nhẹ cuối trời
Khi cuồng phong sóng tận,
Trần thế trả cho người.
Khi gió cười buồn bả,
Trêu kiếp sống cô liêu.
Mảnh tình xưa phiêu bạt,
Bơ vơ áng mây chiều…
Trần gian cười liểu ngộ,
Chẳng còn thấy cô đơn.
Hào tình xưa còn đó,
Tiếng cười vẫn giòn tan… Dịch thơ: Hoa Sơn.)
Khúc nhạc Thương Hải Nhất Thanh Tiếu gần như là được hắn rống lên. Mặc dù lời của nó cũng không đẹp lắm, thậm chí có lúc như trần thuật. Làn điệu của nó hết sức đơn giản vô tình hợp với âm luật cổ khúc... Khúc nhạc đó có thể nói là văn chương tuôn trào đầy sự vui sướng. Giọng hát của Ngọc Doãn cũng không hay lắm nhưng lại hợp với sự vui sướng hào hùng.
Lúc mới đầu, đám người Cao Nghiêu Khánh còn cảm thấy bài hát của Ngọc Doãn có chút mất tiêu chuẩn.
Nhưng khi nghe tiếng ca của hắn, trong lồng ngực của họ lại dâng lên một sự hào hùng, rồi về sau cũng hát vang theo tiếng hát của Ngọc Doãn.
Lời của Thương Hải Nhất Thanh tiếu hết sức đơn giản, giai điệu cũng không phúc tạp.
Chỉ rống theo hai lần, tất cả đều nhớ hết được lời của nó.
Ngay cả Trần Hi Chân là người lăn lộn chốn giang hồ cũng cảm nhận được sự hào hùng trong đó mà đứng dậy hát vang. Nhìn thấy đám đàn ông như nổi điên ca hát, mấy thiếu nữ Triệu Đa Phúc đều ngơ ngác.
Một lúc sau, Nhu Phúc Đế Cơ buồn bã nói:
- Cửu Nhi Tỷ thật may mắn. Tiểu Ất có tài thế này, chỉ sợ cả phủ Khai Phong chẳng có ai sánh được với hắn.
Yến Nô nghe thấy vậy thì nở nụ cười. Nàng theo bản năng ưỡn ngực, nét mặt không giấu được sự kiêu ngạo.
Ngọc Doãn uống rượu. Hắn không nhớ được mình đã uống bao nhiêu rượu, cuối cùng làm những chuyện gì.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng như đốt lửa.
Uống rượu đúng là làm hỏng việc.
Ngọc Doãn vỗ trán ngồi trên giường như đang nằm trong mơ.
Trên cái bàn bên cạnh có đặt một chén nước. Ngọc Doãn bước xuống giường bưng cái bát lên uống cạn mới thấy dễ chịu hơn một chút. Căn phòng được bố trí hết sức quan thuộc. Nơi góc phòng có một cái bàn để đàn, trên đó đặt chiếc Khô Mộc Long ngâm cầm. Hai cây kê cầm được đặt bên cạnh, một cây đã bị đứt dây. Ngọc Doãn nhớ mang mang tối qua khi hắn chơi đàn tới mức hứng chí làm cho đứt dây đàn. Nhưng toàn bộ diễn biến sau đó thì hắn không nhớ.
Uống nhiều! Đúng là uống nhiều quá.
Hắn tới bên cạnh cái chậu đồng, trong chứa đầy nước. Bên cạnh đó có đặt bàn chải đánh răng và đĩa muối. Ngọc Doãn rửa mặt rồi ra khỏi phòng.
Khắp nơi vẫn còn lưu lại dấu vết của trận vui đêm qua. Yến Nô đang quét dọn thấy Ngọc Doãn đi ra liền bật cười khúc khích:
- Tiểu Ất ca tỉnh rồi sao?
- A! Tỉnh rồi.
- Cháo đã nấu xong. Tiểu Ất ca tới kia ngồi. Nô sẽ mang tới.
Yến Nô nói xong liền đi vào trong bếp.
Mà lúc này, An Đạo Toàn cũng từ trong phòng đi ra. Có điều ánh mắt của lão nhìn Ngọc Doãn có chút gì đó khác lạ, thậm chí còn như đang cười. Thấy Ngọc Doãn ngồi ở đó, An Đạo Toàn cũng đi tới.
- Tiểu Ất! Bắt đầu từ ngày mai phải tắm thuốc.
- A?
- Ta đã điều phối cho ngươi cường gân tráng cốt tán, lại còn có Nội Tráng đan, phối hợp để sử dụng. Có điều dược liệu để điều chế Tráng đan quý hơn Cường gân tráng cốt tán nhiều. Hơn nữa cần Đan hỏa luyện chế, hết sức rắc rối. Ta dự định sử dụng Tráng đan phối hợp giúp người đột phá tầng thứ tư phải cần tới một ngàn quan. Ngươi chuẩn bị đi. Ta muốn tới hiệu thuốc tìm thuốc cho ngươi...
- A! Lúc nãy An thúc phụ và Cửu Nhi tỷ nói gì?
Sắc mặt của An Đạo Toàn đột nhiên thay đổi, nói nhỏ:
- Không ngờ tiểu Ất ngươi to gan đến vậy.
- Cái gì?
- Ta nói không ngờ tối hôm qua ngươi dám kéo Nhu Phúc Đế cơ nhảy, lại còn ôm lấy người ta...
Ngọc Doãn ngẩn người rồi giật mình cảm thấy ớn lạnh:
- An thúc phụ! Người không được nói lung tung.
- Làm sao mà nói lung tung? Không tin ngươi cứ hỏi Cửu Nhi tỷ.
Yến Nô bưng hai chén cháo đi tới, nghe thấy An Đạo Toàn nói vậy liền bật cười khúc khích.
- Cửu Nhi tỷ! Ta thực sự ôm Đế Cơ nhẩy?
- Ôm thì không. Có điều cầm tay nhẩy thì có... Không chỉ...mà còn có cả Thập bát tỷ và Phượng Anh muội cũng bị huynh kéo vào nhảy. Ừm! Còn ta thì phải bế Tiểu Tử huyên! Nhưng nói chung c không có gì quá giới hạn.
"Kéo công chúa nhảy mà còn không quá giới hạn sao?"
Ngọc Doãn nhìn Yến Nô mà chỉ biết cười khổ.
- Các cô ấy có mất hứng không?
- Không! Lúc về mọi người đều rất vui... Đúng rồi! Sáng nay Cao Nha nội phái người tới bảo Nô nói với huynh rằng sau mười lăm liền bắt đầu. Địa điểm chính là Hạ Kiều viên... Tiểu Ất ca! Huynh định dậy ai?
- A! Chính là Hoàng công tử mà trước kia Nha nội có nói.
An Đạo Toàn ăn hết bát cháo rồi nhíu mày:
- Sao ta nghĩ mãi không ra trong triều có vị nhân vật lớn nào họ Hoàng nhỉ?
- Cái này?
Ngọc Doãn cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Ngay cả An Đạo Toàn cũng không biết thì đúng là lạ.
Dù sao thì Ngọc Doãn vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó khác lạ.
- Còn nữa. Lúc trước nhị tỷ có nói rằng có thể giúp Thang Âm lão gia tìm hai tên người hầu. Nô nghĩ nếu nhị tỷ đã giới thiệu thì có thể tin cậy liền đồng ý. Có lẽ hai ngày nữa sẽ tới... Tới lúc đó, tiểu Ất ca cũng nên nói với Tiếu Áp ti một tiếng, nếu không lại có rắc rối.
- Ta biết rồi.
- Mặt khác, Liễu đại quan nhân nói rằng mười chín tháng tám sẽ đi. Tiếu Ất ca muốn làm cái gì thì nên chuẩn bị sớm.
Ngọc Doãn chợt nhớ tới chuyện hôm qua nói với Liễu Thanh. Hắn vội vàng nuốt hết chỗ cháo rồi đứng dậy: