Kim minh trì tranh tiêu đồ, tranh lụa thiết sắc, dài chừng 30 centimet, rộng chừng 30 centimet, miêu tả chính là cảnh tượng thủy diễn tranh giành bia tại hồ Kim Minh phủ Khai Phong Đông Kinh. Từ trong tấm hình uyển tưởng vây chung quanh trong hồ có bình đài chữ thập, trên đài có xây dựng đền, có tả ngạn vòm hình cầu trong suốt.
Trên tả ngạn xây dựng có thủy điện thái lâu.
Phía dưới có tấm biển đề ba chữ “Quỳnh Lâm uyển”.
Bức Kim Minh trì tranh tiêu đồ nay tổng cộng vẽ hơn ngàn người, mặc dù nhỏ bé như con kiến nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện nhân vật và cảnh vật ở bên trong tỷ lệ không thất thố, thái độ khác nhau, vẻ mặt sinh động khiến người ta như lạc vào kỳ cảnh.
Kiếp trước Ngọc Doãn từng thấy bức tranh này ở nhà bảo tàng Thiên Tâm.
Chỉ có điều lúc đó không được thưởng thức rõ ràng như lúc này thậm chí còn có thể dùng tay để chạm vào cảm thụ thần vận của bức tranh.
- Trương Trạch Đoan tiến trình!
Ngọc Doãn thấy ở góc tranh một câu đề tặng của Trương Trạch Đoan.
Đối với câu đề tặng này người đời sau có nhiều tranh luận.
Có người nói tác phẩm đầu tay của Trương Trạch Đoan; có người thì nói đó là một tác phẩm dỏm, không phải do Trương Trạch Đoan vẽ.
Mà nay nghe Trương Trạch Đoan giải thích thì hiểu: Bức Kim Minh trì tranh tiêu đồ này là hắn sáng tác đầu tiên nên chưa đạt sự thành thục.
- Chính Đạo ca ca, câu đề này...
Trương Trạch Đoan cười nói:
- Câu đề tặng này vốn năm xưa ta sáng tác tiến trình lên Đồ Họa Hàn lâm Viện.
Sau này cũng bởi vì bức tranh này mà ta mới được nhận vào Đồ Họa viện, dốc lòng nghiền ngẫm, năm ngoái mới sáng tác được một bức tranh Thanh Minh Hà Đồ. Bức họa này vẫn được giữ bên người, dù là nghèo nhất cũng không nỡ bán đi. Nguyên nhân là vì bên trong bức tranh này ta gởi gắm bao nhiêu điều, nếu bán đi chỉ sợ kiếp này của ta sẽ mãi ân hận mà thôi.
Trong nụ cười của y đầy vẻ cô độc.
Nói vậy chắc trong bức tranh này còn cất giấu câu chuyện mà không muốn người khác biết.
Ngọc Doãn cuộn bức tranh lại, nói:
- Chính Đạo ca ca yên tâm, bức họa này cứ để chỗ ta, tuyệt đối sẽ không mất mát gì.
Nếu ngày khác ca ca có tiền thì hãy lấy lại.
Thông qua tiếp xúc ngắn ngủi này, Ngọc Doãn đã có thể cảm nhận được tính tình của Trương Trạch Đoan.
Đó là một người sâu sắc ẩn giấu tình cảm trong người đồng thời cũng là một người vô cùng có nguyên tắc. Nếu thật sự không lấy tiền của hắn ta thì ngược lại hắn ta sẽ không vui. Nếu đã vậy chẳng bằng cứ làm theo ý hắn ta, tuy nhiên bức họa này thật sự phải giữ gìn cẩn thận.
Ngọc Doãn bảo Yến Nô cất bức họa đi sau đó cùng Trương Trạch Đoan và Trần Đông đi ra.
Trong đình viện đã tới nhiều người.
Có đám người Tiếu Khôn Tiếu Áp Ti, Tống Áp Ti, Thạch Tam, Lãnh Phi, La Cách của phủ Khai Phong, còn có Phong Huống cấm quân Đông Kinh, Lăng Chấn Giáp trượng Khố Ngự Doanh. An Đạo Toàn tiếp đón mọi người ở bên ngoài mà Phong Huống thì ngồi bàn ở cửa đang cười nói với đám người Tiếu Khôn. Thấy ba người Ngọc Doãn đi ra thì mọi người vội đứng dậy chúc mừng Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn cũng không khách sáo nhận lễ vật, mời mọi người ngồi xuống.
- Tiểu Ất ca cứ tiếp khách, ta ra ngoài tiếp đón cho Tiểu Ất ca.
Phong Huống từng bái Ngọc Phi làm thầy, nên cũng là huynh đệ của Ngọc Doãn.
Cho nên sau khi gã đến cũng không khách khi liền xung phong nhận việc đón khách. Vốn việc này đã có đám Hoàng Tiểu Thất xử lý, nhưng nói thật ra Hoàng Tiểu Thất tuy là đi theo Ngọc Doãn đã lâu, được Ngọc Doãn coi như tâm phúc nhưng thân phận và địa vị trước sau vẫn không lên được. Phong Huống bất kể thế nào cũng là quan quân, ít nhất thân phận cũng cao hơn Hoàng Tiểu Thất. Nếu gã đã yêu cầu như vậy, Ngọc Doãn đương nhiên cũng không từ chối, liền gật đầu.
Gần trưa thì tiệc cơ động bên ngoài viện đã ngồi đầy người.
Đúng lúc này chợt nghe Phong Huống cao giọng:
- Cao Tam Nha Nội đến chúc mừng.
Ngọc Doãn nghe vậy ngẩn ra, vội đứng dậy đi ra ngoài.
Mới vừa ra sân đã thấy Cao Nghiêu Khanh đi vào, bắt lấy cánh tay Ngọc Doãn:
- Chúc mừng Tiểu Ất, chúc mừng Tiểu Ất.
- Nha nội, sao lại nói vậy?
- Phía bên Hoàng công tử đã quyết định rồi.
- À?
Ngọc Doãn bừng hiểu ra việc Cao Nghiêu Khanh vừa nói.
Hoàng Công tử đã quyết định rồi sao?
Trong lòng hắn thở nhẹ ra, mặc kệ Hoàng công tử là ai, coi như là đã có chỗ dựa vững chắc cho hắn.
Chỉ có điều Ngọc Doãn có chút kỳ lạ: Lai lịch của Hoàng công tử là như nào?
Ngày đó ra khỏi Hạ Kiều Viên, hắn cũng từng đi thăm hỏi, quan to trong phủ Khai Phong rất nhiều, không thiếu những quan viên không có thực quyền mà cũng không thiếu người có địa vị cực cao nhưng quan viên họ Hoàng thì lại không có ai giống như Hoàng công tử.
Mà nhìn Cao Nghiêu Khanh tựa như vô cùng tôn kính Hoàng công tử.
Dựa theo cách nói của y người nhà của Hoàng công tử từng có ân tình đối với cha y, tức là Điện Tiền Đô Thái Úy Cao Cầu.
Nhưng người nhà của vị Hoàng công tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Ngọc Doãn nghe ngóng như thế cũng không hiểu được.
Tuy nhiên nhìn thái độ của Cao Nghiêu Khanh tựa như vô cùng cao hứng khi hoàn thành việc này.
Ngọc Doãn lập tức cười nói:
- Chẳng biết lúc nào có thể dạy được?
- Chờ một thời gian nữa...Gần đây Hoàng công tử cũng khá bận, sợ là chưa rỗi rãi.
Tuy nhiên việc này đã định rồi, sau này cứ đến Hạ Kiều viên để dạy. Cụ thể là khi nào thì ta sẽ thông báo với Tiểu Ất sau. Tiểu Ất, ngươi cần phải dạy thật cẩn thận vị Hoàng công tử kia, nên dạy thế nào, có trù tính gì....nó liên quan đến tiền đồ tương lai của ngươi, đều nhờ cả vào ngươi đấy. Nếu như ngươi dạy tốt, ngày sau sẽ được nhiều ưu đãi.
Ngay cả nhân vật như Cao Nghiêu Khanh cũng nói những lời như thế, chứng tỏ lai lịch của Hoàng công tử không hề tầm thường chút nào.
Ngay lúc Ngọc Doãn đang nghi hoặc thì tiếng Hoàng Tiểu Thất ở cửa ngõ vọng đến.
- Võ Khang Quân Tiết Độ Sứ Phủ Thượng, Chu Huyến công tử đến.
Chu Huyến cũng tới?
Ngọc Doãn và Cao Nghiêu Khanh ngẩn ra, vội xoay người lại.
Mà lúc này, những người ngồi ở bàn tiệc cơ động tại ngõ Quan Âm thì thầm to nhỏ:
- Ca ca thấy chưa, Tiểu Ất nay thật khác xưa.
- A, vừa rồi hình như Tiếu Áp ti đến, ta đã thấy là không tầm thường rồi,không ngờ ngay cả con cháu quan lại cũng đều đến đây.
Người vừa đến kia kìa...thấy không, là người đứng bên cạnh Tiểu Ất ca đó, đó chính là con trai của Điện Tiền Đô Thái Úy Cao Cầu Cao thái úy. Ồ đây nữa, là Võ Khang Quân Tiết Độ Sứ Phủ Thượng công tử. Võ Khang Quân Tiết Độ Sứ là ai, các ngươi có biết không?
- Thật không rõ lắm.
- Là phụ thân của Thái Tử phi đó.
Trên bàn lập tức có những tiếng hít thở sâu liên tiếp.
- Đây chẳng phải là hoàng thân quốc thích sao?
- Còn phải nói...Lúc trước các ngươi còn nói tiếc cho Tiểu Ất ca không làm Thái Nhạc Công thự Tiến sĩ. Thấy không, chỉ dựa vào những người tới này, ai dám nói Tiểu Ất không có tiền đồ? Theo ta thấy, tiền đồ của Tiểu Ất ca sẽ thăng lên rất nhanh.
Mọi người chung quanh, liên tục gật đầu.
Chu Huyến mặc trang phục màu lam, nhìn khí chất hào hoa phong nhã.
- Nghe nói Tiểu Ất chuyển nhà mới, ta không mời mà tới, Tiểu Ất chớ trách. À, Tam Lang ở đây sao? Vừa rồi ta còn lo lắng không có ai quen ở đây, có Tam Lang rồi, nhất định phải uống mấy chén rượu nhạt mới được, Tiểu Ất cũng không được từ chối đâu đấy.
Ngọc Doãn sao có thể cự tuyệt?
Chu Huyến kéo Cao Nghiêu Khanh vào trong đình viện, đúng lúc lại nghe có người cao giọng hô:
- Đại công tử qúy phủ Thái Thường Thiếu Khanh đến.
- Lý Nhược Hư Quảng Bình Khúc Chu đến chúc mừng.
- Nội xá sinh Trường thái học Từ Quỹ đến...
Còn chưa dứt lời, ba người Lý Dật Phong xuất hiện tại cửa ngõ.
Chỉ thấy ba người này kích động đi tới, Lý Dật Phong không nói hai lời kéo tay Ngọc Doãn, cười ha hả không ngừng:
- Tiểu Ất, thành rồi, thành công rồi.
- Đại Lang, ý ngươi là...
- Tuần san thời đại Đại Tống của chúng ta thành công rồi.
Lý Dật Phong vừa nói vừa lấy ra một cuộc giấy đặt vào trong tay Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó thì mừng như điên: Tuần san Thời đại Đại Tống, đây chính là tuần san thời đại Đại Tống xuất bản lần đầu tiên?
Hắn nhìn lại Lý Dật Phong, thấy Lý Dật Phong hưng phấn liên tục gật đầu.
Lý Nhược Hư cười khổ nói:
- Trước đây ta khinh thường Tiểu Ất, thật không ngờ...Giờ công báo này được thiết lập theo ý của Tiểu Ất, ta nhìn thấy cũng vô cùng vui mừng. So với Công báo Khai Phong chẳng ra gì lúc trước, Tuần san Thời đại Đại Tống này thật sự lớn mạnh hơn gấp trăm lần. Dựa theo lời của Tiểu Ất, tờ báo này năm trang một bộ, trong đó ba trang là chính san, đăng những việc lớn trong triều, cộng thêm một số bài viết của Trường Thái Học; phụ bản thì đăng những việc vặt ngày thường, ngoài ra còn những điều nghe thấy trên phố phường.Tuy nhiên những bài viết này tốt thì tốt, nhưng dù gì vẫn thấy hơi thiêu thiếu...
Tạp chí này sau khi phát hành xong, chúng ta sẽ chỉnh lý lại một chút, chứ nếu cứ để như vậy thì sẽ gặp khó khăn...
Ngọc Doãn nghe Lý Nhược Hư nói mà kích động mở tờ báo ra.
Một mùi hương mực mới ập vào mặt khiến hắn như say.
Năm tờ báo này được xếp chồng lên nhau, sáu chữ tiêu đề bắt mắt “Tuần san Thời đại Đại Tống” khiến Ngọc Doãn lại thêm kích động.
Đây chính là tờ báo xuất bản lần đầu trong lịch sử.
Tờ báo này lại bắt đầu từ thủ bút của hắn.
Ngọc Doãn nghĩ đến đây, tay run lên.
Hắn nhìn lướt qua rồi nhìn chăm chú lên phụ bản, tìm được bài viết ký tên Ất Đông.
Đây chính là cấu tứ của Ngọc Doãn, Trần Đông chấp bút, viết về người Nữ Chân. Độ dài không nhiều, văn phong dày dặn, toát lên khí chất kiên cường có phần giống tính cách của Trần Đông. Ất Đông là lấy tên “Ất” trong Tiểu Ất phối hợp với “Đông” trong Trần Đông mà thành. Dù sao hiện giờ quan hệ giữa triều đình và người Nữ Trực khá tốt, nếu như công kích thêm thì khó tránh khỏi phiền toái. Cho nên sau khi Ngọc Doãn và Trần Đông thương lượng đã dùng cái tên Ất Đông, đồng thời dùng phương thức diễn nghĩa từ quan điểm man di và chính thống để viết về người Nữ Trực, như thế sẽ không gây ra sóng gió lớn.
Ngọc Doãn không cầu bài viết này sẽ được triều đình coi trọng, chỉ hy vọng có thể làm cho dân chúng hiểu biết thêm về dã tâm của người Nữ Trực, hiểu rõ sự tàn bạo của người Nữ Trực. Như vậy, ít nhất có thể khiến mọi người có cảnh giác.
Đây là tính toán của Ngọc Doãn.
Ở góc dưới của phụ bản còn có một bài viết.
Ngọc Doãn khi nhìn thấy, mắt nheo lại trên mặt nở nụ cười cổ quái.
Bất kể thế nào, xem bản mẫu này đã thấy sự cố gắng của Lý Dật Phong, tiếp theo còn phải xem việc mở rộng cuối cùng nữa thôi.
Về phần mở rộng thế nào, Ngọc Doãn đã có tính toán.
Hắn đang định mời đám người Lý Dật Phong đi vào ngồi, thì ở cửa ngõ lại vang lên tiếng hô to.
- Nhu Phúc Đế Cơ đến!
Tiếng hô này vừa vang lên, không chỉ Ngọc Doãn, ngay cả đám người Lý Dật Phong cũng đều giật mình.
Trong phút chốc, trong ngõ Quan Âm trở nên lặng ngắt như tờ!