Ban đêm, trong trạm nghỉ chân thành Khả Đôn đèn đuốc sáng trưng.
Cốt Na Lý ở trong trạm nghỉ chân mở tiệc chiêu đãi vị sứ giả Niêm Bát Cát, rượu ngon món ngon đều dâng lên vị sứ giả kia tươi cười rạng rỡ.
Dư Lê Yến đứng ở thành lâu, nhìn nhiều đội binh mã ở trong bóng đêm lặng yên đi ra thành Khả Đôn rồi sau đó yên lặng biến mất ở trong cánh đồng hoang vu rậm rạp, rất nhanh không còn nghe thấy âm thanh gì nữa. Cửa thành nặng nề chầm chậm đóng lại.
- Công chúa, làm vậy có thể được chứ?
Tiêu Bột Yếu Hợp mặt mang vẻ sầu lo, đứng ở phía sau Dư Lê Yến khẽ hỏi.
Y hỏi như vậy không phải là không có đạo lý. Thành Khả Đôn nhiều binh mã như vậy nhưng lần này toàn quân xuất phát lại chưa tới 500 người. Mà những người này chưa hẳn là quân tốt chân chính, mà là Oát Lỗ Đóa và Ngõa Lý trước kia tạo thành phụ trach thủ hộ an toàn thự nha, duy trì trị an trong thành còn có thể, nhưng nếu một khi xảy ra chuyện, chỉ sợ không có tác dụng gì.
Binh lực hư không!
Thành Khả Đôn lúc này binh lực hoàn toàn hư không.
Điều này cũng khiến cho Tiêu Bột Yếu Hợp không thể không cảm thấy khẩn trương...
Dư Lê Yến cười cười:
- Bột Yếu Hợp, sứ giả Niêm Bát Cát kia ta không gặp.
Tuy nhiên cho ngươi một nhiệm vụ cùng với Cốt Na Lý cố gắng kéo dài thời gian, để hắn ta ở lại thành Khả Đôn thêm một ngày nữa.
Ta tuyệt đối sẽ không gả cho tên tiểu nhân Khuất Đột Luật kia.
Giọng điệu Dư Lê Yên nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa trong đó sự cứng rắn, mạnh mẽ.
Tiêu Bột Yếu Hợp vội chắp tay thi lễ:
- Công chúa yên tâm, ta tuyệt sẽ không phụ lòng nhờ vả của Công chúa, sẽ an bài chuyện này thỏa đáng.
- Ta mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi.
Dư Lê Yến nói xong liền xoay người đi xuống thành.
Tiêu Bột Yếu Hợp nhìn bóng lưng của nàng, không khỏi thở dài.
Ai có thể nghĩ một cô gái lúc trước còn ăn ngon mặc đẹp trong hoàng cung mà nay lại gánh vác tương lai Đại Liêu?
Hy vọng lúc này đây công chúa lựa chọn không sai lầm!
***
Khi trở lại thự nha thì đã sau nửa đêm.
Dư Lê Yến sau khi trở lại phòng cũng không lập tức nghỉ ngơi mà bảo Mã Nhi Lư Phẩn nấu trà mã nãi, ngồi trong phòng lật xem “Lâm nha bản ký” vừa nghĩ đến đủ loại sự việc xảy ra.
Khuất Đột Luật này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đây!
Dư Lê Yến hiểu rất rõ dù gả cho Khuất Đột Luật thì Niêm Bát Cát cũng không thể hưng Liêu được.
Đây là một bộ tộc cực kỳ hùng mạnh nhưng trong xương cốt lại là một bộ tộc cực kỳ nhu nhược, chỉ giỏi “mượn gió bẻ măng”, càng thích “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của”. Từ lúc ban đầu Niêm Bát Cát có trên dưới một trăm bộ lạc, phát triển đến cục diện hiện nay, trải qua nhiều thế hệ bộ tộc chỉ giỏi đầu cơ trục lợi, chính vì bọn họ đầu cơ Đại Liêu, được Đại Liêu ủng hộ nên mới có cục diện như hiện nay.
Nhưng hiện tại, tại, Đại Liêu đã suy yếu, thậm chí sắp bị diệt tới nơi.
Để một bộ tộc có bản tính đê hèn, không biết cả ơn và nguyện trung thành như vậy sao có thể bán mạng vì Đại Liêu? Rõ ràng là không.
Việc cấp bách chính là phải phát triển thực lực bản thân.
Dư Lê Yến vừa lật xem “Lâm nha bản ký” vừa trầm tư nghĩ đến tương lai phát triển.
Nhưng trong lòng lại tăng thêm một nỗi bất an mãnh liệt.
- Yến tử, vẫn chưa đi nghỉ sao?
Bên ngoài phòng vọng đến tiếng nói của Ngọc Doãn khiến Dư Lê Yến ngẩn ra, vội ngẩng đầu lên.
Thấy Ngọc Doãn đang cầm một chồng sách đứng ở cửa. Dưới ánh trăng, hắn mặc y phục vải bông màu trắng toát lên khí chất siêu trần.
- Mới vừa rồi nghe Mã Nhi Lư Phẩn nói cô còn chưa nghỉ, vừa lúc có một số thứ cho cô nên đến quấy rầy.
- À...Tiểu Ất mau vào ngồi.
Chẳng biết tại sao,khi nhìn thấy Ngọc Doãn, trong lòng Dư Lê Yến hoảng hốt, vội vàng đứng dậy làm đổ cả ghế.
- Yến tử, nay cô đã làm chủ thành Khả Đôn, sau này đừng kích động như thế nữa.
Cô càng kích động, người phía dưới sẽ cảm thấy bất an. Nếu bọn họ bất an thì sẽ lan cảm xúc cho toàn dân trong thành.
Ta phát hiện trong tàng sách của Da Luật Đại Thạch có mười hai cuốn “Tây Vực ký”.
Lần trước ngươi từng nói muốn lấy Tây Châu, cho nên ta cầm “Tây Vực ký”này tới. Mặc dù nói Tây Vực này tồn tại đã lâu khác biệt rất lớn với hiện nay, chỉ là phong tục tập quán địa lý hoàn cảnh sẽ không thay đổi gì lớn.
Nếu như ngươi rảnh rỗi thì thỉnh thoảng đọc, không chừng sẽ có thu hoạch.
Dư Lê Yến nghe xong lời nói ôn hòa nhã nhặn của Ngọc Doãn thì trong lòng đột nhiên đau xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
- Ai cần huynh lo!
Nàng bật thốt lên:
- Dù sao huynh cũng sắp đi rồi, cần gì phải lo lắng chuyện của ta?
Ngọc Doãn tức thì ngây người!
Mà Dư Lê Yến vừa thốt ra lại lập tức cảm thấy sai lầm.
Mặt đỏ lên, nàng hứ một tiếng, đỡ ghế dậy, ngồi xuống.
Trong phòng lập tức yên ắng,Ngọc Doãn vẫn đứng ở đó, sau một lúc ngu ngơ thì bật cười, đặt sách xuống bàn, sau đó ngồi xuống ghế gấm cứ như vậy nhìn Dư Lê Yến chằm chằm. Nhìn đến khi Dư Lê Yến má phấn lúm đồng tiền thẹn thùng đỏ rực lên, không duy trì sự bình tĩnh được nữa cúi gằm xuống, ngón tay cuốn cuốn lọn tóc trước ngực.
- Có tâm sự?
- Không có!
- Ha hả, ta nghe nói rồi!
- Huynh nghe nói cái gì?
Ngọc Doãn thở dài, hạ giọng nói:
- Là lo lắng binh mã Niêm Bát Cát?
-Ta...
Dư Lê Yến vừa mới thốt ra miệng lại giống như quả bóng cao su xì hơi, cả người thu lại trên ghế, đầy u buồn.
- Yến tử, có việc khó gì có thể nói với ta.
Tuy rằng ta tài sơ học thiển không giúp được cô cái gì, nhưng ít ra có thể lắng nghe phiền não của cô, cô cũng sẽ thoải mái một chút.
Dư Lê Yến ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Doãn, sau một lúc lâu hạ giọng nói:
- Tiểu Ất, thành Khả Đôn hiện nay thật sự suy yếu!
- Sao vậy?
- Ta đã giao tất cả binh mã trong thành cho Ất Thất Di Lý... Mới vừa rồi hắn và Thạch Liệt Đạt Lạt Can suất bộ rời khỏi thành Khả Đôn rồi. HIện nay trong thành chưa tới 800 binh mã, không thể ứng phó với tình thế hỗn loạn. Ất Thất Oát Lỗ Đóa mới quy thuận ta, Thạch Liệt Đạt Lạt Can cũng quy thuận chưa lâu, ta đã lập tức giao binh mã cho họ, có thể quá gấp gáp, quá liều lĩnh không?
- Cô không tin họ?
Dư Lê Yến lắc mạnh đầu:
- Ta tin, nhưng...
- Ha hả, nói cho cùng Yến tử vẫn chưa đủ tự tin.
Ngọc Doãn cắt ngang lời Dư Lê Yến, nói:
- Có phải Yến tử cảm thấy mình là nữ nhân, hiện giờ lệnh tôn còn tại vị, nội bộ thực lực không đủ, cho nên sợ hãi người khác không phục.
Dư Lê Yến không hé răng, chỉ cúi đầu không nói.
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, hòa nhã nói:
- Yến tử, cô đã ngồi lên vị trí này rồi, nói cách khác, là đâm lao phải lao theo. Tình hình bên lệnh tôn chỉ sợ cô không nhúng tay vào được, may mắn hiện tại ông toàn lực chuẩn bị chiến tranh, nên cũng không rõ tình trạng bên cô.
Lúc này cô nhất định phải vững vàng, ngàn vạn lần không được loạn.
Về phần Ất Thất Oát Lỗ Đóa, nếu trước mặt nhiều người hắn đã thần phục cô vậy thì sẽ không dễ dàng đổi ý. Cô phải biết rằng, lúc trước hắn có rất nhiều cơ hội bức cô vào chỗ chết, nhưng hắn lại vô duyên cớ bỏ qua.Hiện giờ hắn lại có lý dó gì mà phản bội cô? Cô đã giao binh mã cho hắn,vậy thì đừng lo lắng việc này nữa...Nếu cô muốn buông tay thì sao không thật sự tin tưởng hắn. Cô cũng đã nói, Ất Thất Oát Lỗ Đóa có thực học, vậy thì hãy tin hắn đi.
- Nhưng...
- Yến tử, đây cũng giống như đánh bạc.
Cô thắng thì tức là có thể hoàn toàn ổn định thế cục, nắm đại cục trong tay. Sau này khi Oán Ca và Tra Nô trở về, cũng không cần phải lo lắng gì. Trận chiến này với Niêm Bát Cát là mấu chốt cô có thể chấn nhiếp bộ tộc Mạc Bắc. Cô để Ất Thất Oát Lỗ Đóa chủ trì cuộc chiến,chứng tỏ cô tin tưởng năng lực của hắn, vậy sao không an lòng ở nhà chờ đợi tin tức?
Dư Lê Yến lại đã trầm mặc!
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Tiểu Ất, huynh ở lại đi, được không?
- Ồ?
- Huynh ở bên ta, trong lòng ta cảm thấy yên tâm.
Nếu như huynh rời đi, sau này gặp phải những tình huống như này, ta biết tìm ai để chia sẻ đây? Tiểu Ất, có thể ở lại với ta không?
Lúc nói, ánh mắt Dư Lê Yến đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Dưới ánh nến, hoa lê gặp mưa, càng lay động lòng người.
Tiếng nức nở buồn bã động đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Ngọc Doãn.
Hắn không kìm nổi đứng lên, bước hai bước rồi dừng lại.
Cách một cái bàn như cách núi vạn trượng. Lần đầu tiên Dư Lê Yến ở trước mặt hắn nói lên tiếng lòng, khẩn cầu hắn ở lại. Nếu nói Ngọc Doãn không động lòng là giả dối, nhưng bảo hắn ở lại, sao có thể được. Hắn thích Dư Lê Yến, nhưng không có nghĩa là hắn có thể từ bỏ những vướng bận ở Đông Kinh Biện Lương.
Yến Nô thì không cần nói năng rườm rà!
Khi hắn gặp khó khăn nhất, Hoàng Tiểu Thất, Trương nhị tỷ, Dương Nhập Cửu không rời nửa bước; Trần Đông, Lý Dật Phong hết lòng trợ giúp.
Nếu hắn ở lại, có thể yên lòng sống thoải mái sao?
Ngọc Doãn trầm ngâm thật lâu, sau đó đột nhiên lấy cây bút chấm mực nước, viết một câu thơ trên tờ giấy trắng, rồi sau đó yên lặng đi ra ngoài phòng. Nhìn theo lưng hắn, nước mắt Dư Lê Yến rơi xuống như mưa, gần như không thể ngừng lại được.
Nàng muốn mở lời giữ lại, nhưng nói ra bên miệng lại nuốt trở vào.
Dư Lê Yến có sự kiêu ngạo của nàng.
Nàng có thể giữ lại Ngọc Doãn, nhưng không thể đau khổ cầu xin.
Tay vịn lên án, nàng cố gắng giữ thân mình vững vàng, nếu không thế chỉ sợ sẽ không thể đứng thẳng được.
Hít sâu môt hơi, bình ổn cảm xúc kích động trong lòng.
Dư Lê Yến cúi đầu nhìn hàng chữ trên tờ giấy, đọc lên:
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến
Hà sự thu phong bi họa phiến
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm
Khước đạo cố tâm dịch biến
Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán
Dạ vũ lâm linh chung bất oán.
Hà như bạc hạnh cẩm y lang,
Bỉ dực liên chi đương nhật nguyện..."
(Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng;
Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại nói là tình người luôn dễ đổi thay;
Đường Minh có bạc tình đến đâu, thì ngày đó vẫn còn thề làm chim liền cánh, cây liền cành)
- Không phải, ta sẽ không thay đổi thành như vậy!
Dư Lê Yến đọc xong bài thơ, không kìm nổi vò tờ giấy lại, khóc không thành tiếng.
Nếu yêu nhau vĩnh viễn giống như thời khắc mới quen, thì sẽ không xuất hiện câu chuyện xưa “Oán thu phiến” của Tiệp Dư. Nhớ năm xưa, lời thề non hẹn biển giữa Đường Minh Hoàng và Dương quý phi còn văng vẳng bên tai, nhưng tiếng mưa rơi trong gian nguy lại như tiếng oán thán.
Yến tử à, cô nói cô hy vọng giữ ta ở bên cô, nhưng có một ngày cô sẽ chán ghét ta, kết quả sẽ trở mặt thành thù.
Chẳng bằng giữ lại một ký ức tốt đẹp.
Cô có tiền trình của cô, ta có tương lai của ta, ít nhất trong ký ức chúng ta vĩnh viễn là khi ta và cô lần đầu gặp gỡ.
Đây là câu trả lời của Ngọc Doãn.
Nhưng đối với Dư Lê Yến thì lại vô cùng tàn nhẫn.
Đời người nếu mãi như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện phiền muộn?
Dư Lê Yến muốn hét to:
- Chúng ta sẽ không thay đổi như huynh nói!
Nhưng lời nói đến bên miệng lại không thốt ra thành lời. Cuối cùng Dư Lê Yến chỉ có thể gục xuống bên bàn, khóc nức nở.