Giữa trưa ánh nắng mặt trời chói cả mắt khiến cho người ta khó có thể giương mắt.
Nhiệt độ không khí khoảng tiết Trung Phục rất cao, tuy rằng nơi đây là Mạc Bắc nhưng mặt trời nóng chói chang làm cho người ta khó có thể chịu đựng. Ánh mặt trời bao phủ thành Khả Đôn, xa xa đỏ bừng giống như một biển lửa, như ảo ảnh khiến cho người ta cảm giác như trong hư ảo.
Ngoài năm dặm thành Khả Đôn là nơi Hắc Sơn quân bày trận, quân kỳ phấp phới lặng yên không một tiếng động.
Đứng trên đầu thành đưa mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy rõ ràng quân trận của Hắc Sơn quân. Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng có thể nhìn thấy sát khí rất rõ rệt khiến cho người ta hết hồn. Quân Hắc Sơn cũng coi như đã trải qua trăm trận chiến, sát khí này có vẻ rất mãnh liệt. Trước đó bởi vì Da Luật Đại Thạch chết trận đã làm hạ sĩ khí quân Hắc Sơn, bất đắc dĩ phải ngừng công kích thành Khả Đôn. Nhưng bây giờ Ất Thất Oát Lỗ Đoá trở về, dường như đã góp thêm linh hồn cho quân Hắc Sơn và khôi phục đằng đằng sát khí.
Dư Lê Yến lên lầu thành xem tình hình của địch.
Cô nhìn trộm trái phải nhưng phát hiện cả đám Liêu quân sĩ tướng đều buồn rầu.
Ba người Da Luật Tập Nê Liệt chết trận đã đả kích sĩ khí của Liêu quân, không thể nói là không lớn. Tuy rằng đám người Thạch Liệt Đạt Lạt Can ổn định lòng quân, nhưng nếu muốn khôi phục sĩ khí cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Hình như tất cả mọi người đều nhìn Dư Lê Yến, muốn biết khi đối mặt với loại chuyện này, cuối cùng Công chúa Thục Quốc của Hoàng thân quốc thích sẽ lựa chọn ra sao?
Ngọc Doãn nhíu chặt mày đứng phía sau Dư Lê Yến không nói câu nào.
Rõ ràng hắn có thể cảm nhận được tướng sĩ Liêu quân đang đê mê và sợ hãi… Tương lai sẽ ra sao? Tứ thái tử chết rồi, Đại tướng quân cũng chết, Công chúa Thục Quốc một kẻ nữ lưu thật sự có thể dẫn dắt chúng ta để chấn hưng thực lực của nước Đại Liêu sao?
Sự hoài nghi này hình như tồn tại trong lòng của từng tướng sĩ quân Liêu.
Thậm chí Ngọc Doãn có thể cảm nhận được, đám người Dư Lê Yến Thạch Liệt Đạt Lạt Can và Mã Bản Đặc mặc dù bề ngoài thì ủng hộ nhưng bên trong cũng có vài phần do dự.
Trong tình hình này làm sao có thể chống cự Hắc Sơn quân?
- Ất Thất Oát Lỗ Đoá rời khỏi như thế nào? Sau tình thế nguy cấp hắn ta đã nói những gì?
Mã Nhĩ Lư Phẩn ngẫm nghĩ một chút lắc đầu cười gượng.
- Nghe nói Ất Thất Oát Lỗ Đoá kia sau khi tế bái quan tài của Da Luật Đại Thạch xong thì không nói tiếng nào, trong đêm liền lao ra thành Khả Đôn…
Lúc đó mọi người đều bận rộn dọn dẹp cổng thành, cho nên không thể ngăn người này lại.
Sáng hôm nay ông ta suất bộ tới đây… Đã bày trận ngoài năm dặm, không có khiêu chiến cũng chưa từng công kích, chỉ bày trận ở đó và bất động. Những ngày này trời cực nóng thật sự khó có thể chịu đựng… Ngọc công tử, ngươi nói xem đám người Hắc Sơn quân làm sao có thể kiên trì chịu đựng đến thế? Nóng như vậy còn đội mũ quan giáp đấy, thậm chí ngay cả động cũng không động, thật sự hoài nghi những người này đã luyện thành như thế nào.
Ngọc Doãn trầm mặc!
Nhóm Hắc Sơn quân này hơi khác, có thể nói thủ hạ của Da Luật Đại Thạch rất tinh nhuệ.
Quả nhiên Ất Thất Oát Lỗ Đoá không hổ danh là Tướng lĩnh mà Dư Lê Yến đã ngợi khen, ít nhất dưới tình huống này ông ta vẫn có thể khống chế binh mã như xưa, rất nghiêm túc, cho thấy khả năng luyện binh của người này! Nếu không có tướng tài thì làm sao có thể khiến cho Hắc Sơn quân dũng mãnh trở lại nhanh như thế?
Ngọc Doãn nghĩ đến đây, nhìn nhìn đám người Dư Lê Yến, trong lòng có chút động.
- Yến tử!
- Ừ?
Ngọc Doãn đến phía sau của Dư Lê Yến, hạ giọng nói bên tai cô:
- Cô tin ta chứ?
Dư Lê Yến ngẩn ra, gật đầu nói:
- Đương nhiên.
- Mở cửa thành!
- Cái gì?
Dư Lê Yến hạ giọng nói:
- Tiểu Ất, lúc này ra khỏi thành để quyết chiến cùng Hắc Sơn quân chỉ sợ là không ổn đâu.
Sĩ khí của các quân sĩ đã hạ, nếu chỉ là điều khiển nói không chừng có thể chống đỡ được một trận. Nhưng nếu như ra khỏi thành dã chiến chưa chắc là đối thủ của Hắc Sơn quân. Trong tay ta chỉ có nhiêu đó binh mã, nếu có chuyện gì sẽ tổn thất nghiêm trọng, chỉ sợ không còn hi vọng nữa.
- Nghe ta đi, mở cửa thành!
Ngọc Doãn cười cười:
- Ta cùng cô ra khỏi thành.
- À?
Dư Lê Yến có chút hồ đồ không hiểu đầu đuôi chỉ biết nhìn Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất muốn dẫn theo bao nhiêu binh mã?
- Chỉ có hai người ta và cô.
Dư Lê Yến lập tức hít sâu một hơi.
- Tiểu Ất ngươi điên rồi phải không? Ta biết ngươi có võ dũng nhưng chỉ dựa vào hai người tôi và anh làm sao có thể địch nổi cuộc tấn công cùa năm trăm Hắc Sơn quân? Ngươi không biết những Hắc Sơn quân đó rất dũng mãnh sao?
- Bọn họ sẽ không tấn công.
Một câu nói của Ngọc Doãn khiến cho Dư Lê Yến ngẩn ra.
Nhìn trái phải không có ai Ngọc Doãn thấp giọng nói:
- Nay tất cả mọi người đang dõi theo cô, đây là thời điểm để cô lộ ra dũng khí… Cô thân là nữ nhi, có năng khiếu bẩm sinh cũng không thể bù đắp khuyết điểm. Các quân sĩ không tín nhiệm cô, thậm chí các Tướng sĩ cũng là bán tín bán nghi. Cô nhất định phải để mọi người thấy dũng khí của mình, mới có thể khiến cho mọi người tín nhiệm cô.
Đây là một cơ hội và cũng là một canh bạc.
- Canh bạc?
Dư Lê Yến nghi hoặc nhìn Ngọc Doãn dường như có chút không hiểu.
- Chúng ta thử đánh cuộc… Ất Thất Oát Lỗ Đoá phải quy thuận cô.
Nhưng bởi vì cô là phụ nữ nên làm cho anh ta khó quyết định… Cho nên anh ta mới bày ra thế trận này cũng chỉ để dò xét. Cô xem, họ đến dưới thành đã gần một canh giờ nhưng không có chút dấu hiệu nào muốn công kích.
Vì sao?
Trời nóng như thế, ta và cô chỉ đứng trên lầu thành thôi mà cũng thấy khó chịu, vì sao họ võ trang đầy đủ kỵ binh để bày trận này? Yến tử, ta nghĩ Ất Thất Oát Lỗ Đoá anh ta ở đây cũng chỉ muốn biết thân là Công chúa Đại Liêu sắp sửa quản lý Đại Liêu trong tay có một phân dũng khí đảm đương nào không… Chúng ta đi ra ngoài để giáp mặt nói rõ với Ất Thất Oát Lỗ Đoá.
Ngọc Doãn nói một phen, nói đến sắc mặc của Dư Lê Yến âm tình bất định.
Đúng vậy Tiểu Ất nói đúng, cũng.. chính xác, như vậy ta sẽ thu phục được Ất Thất Oát Lỗ Đoá, nắm trong tay Hắc Sơn quân và hoàn toàn ổn định thế cục ở thành Khả Đôn. Nhưng nếu thất bại ta và Tiểu Ất sẽ cùng nhau đối mặt với sự công kích của Hắc Sơn quân. Dư Lê Yến tin rằng cho dù Ngọc Doãn có lợi hại đến đâu cũng không thể nào lo cho cô trong đám loạn quân này.
Một khi không tốt ta sẽ cùng với Tiểu Ất chết trên trận sa trường…
Trong lòng Dư Lê Yến có chút rối rắm.
Nhưng cô biết rằng đây là cơ hội duy nhất của cô.
Nhưng lòng người trong thành Khả Đôn đang bị lung lay, sĩ khí hạ.
Nếu không có một châm thuốc trợ tim sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp!
Đây là một canh bạc thắng được thì thu hoạch lớn, nếu như thua cũng đồng nghĩa với kết thúc… Tuy nhiên cho đến nay, ta còn có gì đâu mà không dám đánh cuộc? Đi đến bước này Dư Lê Yến biết cô đã không còn con đường lui nào khác.
Ta sẽ đánh cuộc cho tầm nhìn của Tiểu Ất!
Nghĩ đến đây đột nhiên Dư Lê Yến lạnh lùng nói:
- Truyền chiếu lệnh ta mở cửa thành ra.
- À?
Đám người Tiêu Bột Yếu Hợp hoảng hồn liền vội vàng tiến lên cản trở.
- Công chúa tuyệt đối không thể mạo hiểm a… Mà nay sĩ khí trong quân đã hạ, từ trong thành mà chiến đấu thì có phần thắng nhưng nếu như ra khỏi thành nhất định.
- Công chúa ngàn vạn lần không nên manh động.
Tiêu Bột Yếu Hợp nói xong hung tợn liếc mắt nhìn Ngọc Doãn một cái.
Vừa rồi Ngọc Doãn đã nói chuyện với Dư Lê Yến, nhìn trong mắt hắn, vốn tưởng hắn có biện pháp gì hay không ngờ lại thành một chủ ý cùi bắp. Nếu ở đây ra khỏi thành giao chiến rõ ràng là tự tìm đường chết, đương nhiên Tiêu Bột Yếu Hợp không đồng ý.
Nhưng thật ra trong mắt Thạch Liệt Đạt Lạt Can toát ra vẻ khâm phục.
Vị Công chúa này tuy là thân nữ nhi nhưng dũng khí không tệ… Ít nhất cô không sợ đến mức không dám thò đầu ra ngoài khiđối mặt với cường địch. Từ phương diện này mà nói, trí tin nhân dũng nghiêm, kẻ làm Tướng phải hội đủ năm yếu tố, trong yếu tố “Dũng” của Dư Lê Yến dường như không kém đấng mày râu.
Chỉ có điều…
Nào biết Dư Lê Yến lại cười nói:
- Ai nói ta phải dẫn binh ra trận?
- Ý của công chúa…
- Ta là con cháu của A Bảo Cơ, Ất Thất Oát Lỗ Đoá, là con cháu của Liễn Cửu Trướng Ất Thất Bộ, để ta ra ngoài xem chút Ất Thất Oát Lỗ Đoá ông ta cuối cùng đang muốn làm gì. Ha ha, các ngươi không cần lo lắng, theo như ta thấy Ất Thất Oát Lỗ Đoá chưa chắc đã có ác ý. Ta cảm thấy ông ta muốn thăm dò ta! Nếu đã như thế thì ta làm sao có thể đánh mất thể diện của Thái tổ?
Tiểu Ất mời ngươi cùng ta ra khỏi thành, chỉ ta và Tiểu Ất hai người là đủ, những người còn lại không được tự tiện ra khỏi thành…
- Cái gì?
Tiêu Bột Yếu Hợp lập tức bối rối!
Theo sau đám người Thạch Liệt Đạt Lạt Can cũng đang ngơ ngác nhìn nhau.
Vị Công chúa này điên đến tột cùng rồi? Sao chỉ dẫn theo một người ra ngoài đối mặt với năm trăm thiết kỵ của Hắc Sơn quân sao?
Thạch Liệt Đạt Lạt Can nhổ nước miếng, ngơ ngẩng nhìn Dư Lê Yến.
Cô gái này là… Không, vị này là Công chúa Thục Quốc nhưng so với suy nghĩ của ta đã dũng cảm hơn rất nhiều.
- Công chúa…
- Thạch Liệt tướng quân, đừng có khuyên ta, ta đã hạ quyết tâm.
Thạch Liệt Đạt Lạt Can bị kiềm hãm, lời ra đến khoé miệng bị Dư Lê Yến nói một câu nên đành nuốt trở vào bụng.
- Đúng rồi, chẳng may ta không về mọi người cũng đừng vì ta mà báo thù, càng không nên đi liều mạng với Hắc Sơn quân.
Đóng chặt cửa thành, ổn định cục diện.. Nếu Đại Liêu còn có thể cứu, mọi người nể tình ta trợ giúp phụ hoàng của ta một tay, nếu Đại Liêu không thể cứu mọi người tự tìm cách trốn đi. Còn những người tù binh kia thì quay lại thả họ đi, Ngoã Lý mưu nghịch kia cũng đừng có truy cứu nữa, để họ giống như những dân thường và thả đi… Ta đã đồng ý với họ phải cho họ một hi vọng. Mà nay có thể ta không thể thực hiện được, đành phải nhờ chư vị thay ta thực hiện.
- Công chúa!
Thạch Liệt Đạt Lạt Can nghe được ánh mắt liền đỏ lên.
- Đạt Lạt Can là con cháu của Thạch Liệt gia, nếu chết cũng là hồn ma của nước Đại Liêu.
Công chúa rời thành xin cho thần đi theo… Nếu Ất Thất Oát Lỗ Đoá thật muốn hành bất thần chi tử, thần nguyện ý liều chết để bảo vệ Công chúa.
- Ha hà, nếu Hắc Sơn quân thật sự tấn công thì một mình ngươi có ích lợi gì?
Dư Lê Yến vươn tay vỗ vỗ bả vai Thạch Liệt Đạt Lạt Can, vẻ mặt tự nhiên nói:
- Ta tin tưởng Ất Thất Oát Lỗ Đoá không muốn ta có chuyện, thành Khả Đôn này sẽ giao cho ngươi và Bột Yếu Hợp, chớ có hành động thiếu suy nghĩ, ta và Tiểu Ất rất nhanh sẽ quay lại.
- Công chúa không được đâu!
Tiêu Bột Yếu Hợp rất mau là khóc thành tiếng.
Dư Lê Yến giận tím mặt,
- Hiện nay ta là Công chúa của nước Đại Liêu và là người đứng đầu thành Khả Đôn.
- Người đâu, chuẩn bị ngựa và mở cửa thành cho ta… Ta muốn xem xem kia Ất Thất Oát Lỗ Đoá thật sự muốn phạm thượng?
Nói đến như vậy Tiêu Bột Yếu Hợp cũng không thể nào ngăn cản Dư Lê Yến.
Dư Lê Yến cùng Ngọc Doãn đi đến thành dưới, đã có người chuẩn bị sẵn ngựa, hai người xoay mình lên ngựa.
- Tiểu Ất, chỉ mong ngươi không đoán sai.
Ngọc Doãn ngồi trên ngựa mỉm cười,
- Nếu sai lầm tất nhiên Tiểu Ất sẽ chết trước Công chúa.
Con ngươi của Dư Lê Yến dịu dàng giống như nước mùa thu.
Cô gật gật đầu hạ giọng nói:
- Đã có Tiểu Ất đi cùng, ta có chết cũng không tiếc nuối… Người đâu mở cửa cho ta!