Trong lúc mơ màng dường như có một thanh âm vọng không ngừng bên tai hắn, nhưng rốt cuộc đó là gì thì hắn lại không nghe được rõ ràng, dường như là cảm tạ hắn.
Ngọc Doãn đột nhiên mở mắt ra, cảm thấy ý niệm thông đạt trong đầu.
Không nói rõ được nguyên nhân, chỉ cảm thấy lòng dạ trống trải, càng có một cảm giác thoải mái mà trước nay chưa từng có.
Có lẽ, đây là chấp niệm của Tiểu Ất.
Ngọc Doãn tái sinh đã kế thừa hết thảy khi Tiểu Ất còn sống, đồng thời cũng kế thừa chấp niệm trong nội tâm của hắn. Tiểu Ất có rất nhiều chấp niệm, ví dụ như chăm sóc cho Yến Nô, ví dụ như phải thăng chức thật nhanh, ví dụ như...Nhưng trong tất cả những chấp niệm kia vẫn là thù giết cha khiến hắn khó có thể tiêu trừ. Ngọc Doãn lúc tái sinh đã tiếp nhận những chấp niệm đó. Chỉ có điều bình thường hắn không cảm nhận được chấp niệm này, mà nay hắn đã giết Da Luật Đại Thạch, chấp niệm theo đó mà giảm đi...
Canh ba, trăng sáng như móc câu.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong phòng khiến trước giường như bao phủ một tầng sương trắng.
Ngọc Doãn ngồi lên hít sâu một hơi.
Đường Cát!
Tuy rằng Da Luật Đại Thạch đã chết rồi, nhưng hai hung thủ khác năm xưa hại chết Ngọc Phi vẫn còn tiêu dao khoát hoạt.
Lý Bang Ngạn, Đường Cát...
Đặc biệt Đường Cát, bởi vì trước đây ở Khoái Hoạt Lâm từng trợ giúp Ngọc Doãn nên đám người Yến Nô mang lòng cảm kích với lão. Nếu trong lòng lão ta mang điều ác, vậy thì Yến Nô sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ đến những điều này, lòng Ngọc Doãn lập tức khẩn trương.
Cần phải trở về!
Thành Khả Đôn mặc dù cũng tốt nhưng dù gì cũng không phải là nhà mình.
Hắn không lưu luyến gì Đại Liêu, nếu như nói điều duy nhất khiến hắn cảm thấy luyến tiếc, chỉ sợ chỉ có Dư Lê Yến.
Nhưng bất kể thế nào, nơi này không phải là nhà của hắn.
Ngọc Doãn ngồi trên giường, tâm trạng không vì Da Luật Đại Thạch đã bị giết, vì Dư Lê Yến đã cầm quyền mà cảm thấy thoải mái hơn. Một vấn đề vừa mới được giải quyết, nhưng lại có vấn đề mới. Đối với Đại Liêu mà nói, hắn trước sau vẫn là người ngoài, có thể làm thì đã làm hết rồi, chuyện còn lại phải do Dư Lê Yến tự mình giải quyết. Hắn không giúp được nhiều nữa.
Ừ, đợi Nhậm Oán và Da Luật Tra Nô trở về thì mình sẽ đi ngay.
Đoán chừng khi hai người kia trở về thì đã là cuối tháng rồi. Từ thành Khả Đôn quay về Khai Phong, nếu mượn đường Quan Trung thì nửa tháng là có thể đến nơi.
Bỗng nhiên, bên ngoài phòng truyền đến tiếng Kê Cầm sâu kín.
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, liền đứng dậy đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
Bên ngoài phòng là hoa viên tinh xảo, bên hoa viên là một hồ nước, hoa sen trên hồ dập dềnh không ngừng. Trên hồ được xây một tòa đình nhỏ.Dưới ánh trăng thấy một thiếu nữ áo trắng đang ngồi trong đình viện nhẹ nhàng gảy Kê Cầm, tiếng đàn sâu kín như khóc như kể như lòng thiếu nữ phiền não.
Kê Cầm này gảy khá hay.
Ngọc Doãn cũng được coi là đại gia chơi đàn, từng thắng cao thủ Kê Cầm là Phùng Siêu, đương nhiên nhận ra hay dở.
Sương giăng khắp nơi, hắn khoanh tay chậm rãi đi đến bên hồ, nhìn thiếu nữ gảy đàn trong đình, trên mặt hiện lên nụ cười.
Tiếng đàn có chút bi thương, còn mang theo tia lo âu.
Lúc tiếng đàn dừng, thiếu nữ chợt nghe có tiếng vỗ tay, một giọng nói quen thuộc vọng đến:
- Yến tử có tâm sự phải không?
Thiếu nữ áo trắng này là Dư Lê Yến.
Nghe giọng của Ngọc Doãn, nàng vội vàng đứng lên nhìn lại.
Ánh trăng chiếu rọi trên mặt hồ làm mặt nước lăn tăn gợn sóng tỏa sáng, vô cùng động lòng người.
Bên cạnh hồ trồng cây liễu đỏ, dưới một gốc cây liễu đỏ, Ngọc Doãn đứng chắp tay ở đó, một cơn gió thổi tới làm mặt hồ nổi sóng, vạt áo Ngọc Doãn tung bay, cảnh sắc đó như người trong cảnh thần tiên khiến người ta cảm giác thất thần.
Ngay lập tức, Dư Lê Yến ngẩn người ra.
- Muộn như vậy, sao không đi nghỉ ngơi mà lại ở trong này đánh đàn?
Ngọc Doãn đạp lên ánh trăng, chậm rãi đi vào trong đình.
Chẳng biết tại sao, thấy Ngọc Doãn đi tới, ánh mắt Dư Lê Yến bỗng dưng đỏ lên.
Nàng đột nhiên bước hai bước nhào vào ngực Ngọc Doãn, ôm lấy lưng hắn. Ngọc Doãn giật mình muốn né tránh nhưng không ngờ Dư Lê Yến càng ôm chặt hơn, thì thầm:
- Tiểu Ất, cho ta dựa vào huynh một chút, được không?
Âm thanh khẽ run.
Ngọc Doãn giang hai tay ra, không biết nên làm thế nào cho phải.
- Tiểu Ất, ôm ta!
Dư Lê Yến thì thào.
Thanh âm cầu xin khiến Ngọc Doãn không thể cự tuyệt.
Hắn do dự một chút, chậm rãi buông cánh tay xuống ôm chặt Dư Lê Yến vào lòng:
- Yến tử, đã xảy ra chuyện gì, sao lại đau khổ như vậy?
- Tiểu Ất, tại sao làm nữ chủ giang sơn lại khó như vậy?
- Làm sao vậy?
- Ất Thất Oát Lỗ Đóa, đi rồi!
- Ai?
Dư Lê Yến chậm rãi buông lỏng tay ra, mặt đỏ bừng.
Nàng lau nước mắt:
- Tiểu Ất, mới vừa rồi ta thất thố... huynh đừng trách nhé.
Người ngọc mềm mại rời đi khiến Ngọc Doãn đột nhiên có cảm giác buồn bã, giống như mất đi cảm thụ. Tuy nhiên, hắn rất nhanh điều chỉnh lại tinh thần, cười nói:
- Nay Yến tử là Nữ vương Đại Liêu, về sau nhất định phải khắc chế cảm xúc. Mà nay tất cả mọi người đều đang nhìn ngươi, nhất cử nhất động của người đều ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người. Ai cũng có thể rối loạn, nhưng duy nhất ngươi là không thể.
- Vẫn chưa tới hai canh giờ nhưng ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi.Thật không hiểu năm xưa Hoàng hậu Duệ Trí làm thế nào gánh vác được triều chính Đại Liêu trên đôi vai yếu đuối của bà.
Một thành Khả Đôn nho nho mà đã khiến ta cảm thấy đã cật lực rồi.
- Ha hả, vạn sự khởi đầu nan, nghĩ chắc lúc đó Hoàng hậu Duệ Trí mới quản lý triều chính, chưa chắc có thể làm xuất sắc như ngươi.
Ngọc Doãn ngồi đối diện với Dư Lê Yến, đặt tay lên Kê Cầm trên bàn đá.
- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói là ai đi rồi?
- Ất Thất Oát Lỗ Đóa!
Thấy vẻ mặt Ngọc Doãn không hiểu, Dư Lê Yến mới nhớ ra hắn không biết Ất Thất Oát Lỗ Đóa.
Nàng liền ho khan một tiếng, thở hắt ra, trầm giọng nói:
- Ất Thất Oát Lỗ Đóa, là Ất Thất Bộ Di Lý, phong làm Thượng Tướng Quân. Hắn ta là thân tín bên cạnh Da Luật Đại Thạch, trước đây khi Da Luật Đại Thạch bị bắt vào trong lao, quân Hắc Sơn này là do một tay Ất Thất Oát Lỗ Đóa nắm giữ.
Người này, biết chiến sự, có vũ dũng, đúng là mà ta cần.
Ta vốn muốn thuyết phục hắn ta phụ tá làm việc cho ta, vì thế ta chẳng những chuẩn bị quan tài cho Da Luật Đại Thạch, còn sai người không được ngược đãi tù binh, lại càng không cho phép Bột Yếu Hợp truy kích quân Hắc Sơn. Nghĩ làm sao để hắn ta ở lại giúp ta nhưng ai mà biết, hắn ta tế bái Da Luật Đại Thạch xong thì không nói tiếng nào rời khỏi thành Khả Đôn.
Tiểu Ất, ta là nữ nhân, nhưng trên đời này chẳng phải chưa có tiền lệ thiên hạ do nữ nhân nắm giữ sao, vì sao muốn mời chào một người lại khó khăn như thế? Ta tự nhận mặc dù không mưu trí cao thâm bằng Da Luật Đại Thạch, nhưng ở phương diện chiêu hiền đãi sĩ, nghe theo khuyên can thì chưa chắc kém hơn Da Luật Đại Thạch làm kém. Chẳng lẽ cũng bởi vì là nữ nhân, nên ngay cả tướng đầu hàng cũng không nguyện giúp ta?
Dư Lê Yến bụng đầy ấm ức tựa như tìm được đối tượng dốc hết ra.
Nói xong, ánh mắt nàng lại đỏ lên.
Ngọc Doãn nhìn nàng, thật sự không biết nên khuyên giải như nào.
Tại thời đại trọng nam khinh nữ này, nữ tử dù xuất sắc đến thế nào trước sau cũng phụ thuộc vào nam nhân. Đúng vậy, trên đời này đích thật có tiền lệ nữ nhân nắm giữ thiên hạ, nhưng nhìn chung ngàn năm cũng chỉ có một Võ Tắc Thiên, một Tiêu Yến Yến mà thôi.
Đúng rồi, đời sau còn xuất hiện Diệp Hách Na Lạp, tuy nhiên Ngọc Doãn thật không biết rõ về người này.
Cho dù là khai sáng như Tống triều cũng rất khó chấp nhận nữ nhân đương quyền.
Dư Lê Yến khâm phục nhất là Hoàng Hậu Duệ Trí Tiêu Xước, Tiêu Yến Yến thật sự tài giỏi, nhưng điều kiện tiên quyết mà bà có thể quản lý Đại Liêu bắt nguồn từ việc bà là Hoàng hậu. Lúc này không giống như trước đây, từ sau thời Võ Tắc Thiên, trên đời này chỉ sợ khó có thể xuất hiện một nhân vật nữ nắm giữ thiên hạ như thế nữa. Nhưng những điều này Ngọc Doãn lại không thể mở miệng, chỉ có thể nhìn Dư Lê Yến, suy nghĩ xem an ủi thế nào.
- Yến tử!
- Ừ?
- Ngươi thật sự muốn như Hoàng Hậu Duệ Trí làm nên sự nghiệp to lớn?
Dư Lê Yến ngẩn ra, gật gật đầu:
- Đương nhiên!
- Ta không biết Hoàng hậu Duệ Trí, ngay cả đối với tên của bà cũng phần nhiều là bắt nguồn từ lưu truyền dân gian. Nhưng ta từng nghe rất nhiều người thuyết thư kể chuyện lịch sử, tạo cho ta cảm giác, tất cả những người có thể làm nên đại nghiệp bất luận là nam hay nữ điều trước tiên cần có là phải có một trái tim kiên cường.
- Trái tim kiên cường?
Ngọc Doãn cười gật gật đầu, chỉ chỉ lồng ngực của mình:
- Nơi này kiên cường, chính là nguồn gốc của lòng tin bản thân.
Ngươi có bao nhiêu lòng tin với bản thân, thì ngươi có bấy nhiều sự kiên cường. Hơi gặp thất bại thì bắt đầu oán giận, nguyên nhân chính là lòng tự tin không đủ. Ta tin tưởng, nếu Hoàng hậu Duệ Trí gặp phải tình huống như này, chắc chắn sẽ không ôm oán thán mà là đi suy xét nên giải quyết vấn đề như nào. Yến tử, ngươi phải nhớ kỹ, bắt đầu từ lúc này ngươi đã là nữ vương Đại Liêu rồi.
Mọi người không tín nhiệm ngươi, không hiểu ngươi, không ủng hộ ngươi, thậm chí không muốn trợ giúp ngươi/
Rất đơn giản, là ngươi chưa làm được gì để bọn họ tin ngươi, ủng hộ ngươi, trợ giúp ngươi. Muốn nhận được sự ủng hộ, ngươi nhất định phải để cho mọi người tin tưởng ngươi, nguyện ý liều mạng vì ngươi. Trước tiên, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, ngươi có thể làm được điều gì, ngươi có thể mang đến cho mọi người cái gì! Vì sao Oán Ca Nhi và Tra Nô nguyện ý giúp ngươi? Vì sao Tiêu Bột Yếu Hợp có thể phản bội tứ Thái Tử đầu nhập làm môn hạ của ngươi? Ngươi từng suy xét chưa?
- Cái này...
Dư Lê Yến lập tức ngẩn cả người!
Đúng vậy a, nàng dựa vào cái gì có thể khiến Nhậm Oán, Da Luật Tra Nô và Tiêu Bột Yếu Hợp quy thuận?
Chắc chắn không phải bởi vì cái danh hiệu chẳng có chút tác dụng “Công chúa Thục quốc” kia.Vậy thì tại sao?
Ngọc Doãn nói tiếp:
- Vạn sự khởi đầu nan, nhưng ngươi nhất định phải tin tưởng, ngươi có thể đối mặt với hết thảy.
Ngươi có bao nhiêu tự tin, thì có bấy nhiêu thu hoạch. Ta hỏi ngươi, Ất Thất Oát Lỗ Đóa có từng thẳng thắn đối mặt nói không phụ tá ngươi chưa? Ta hỏi lại ngươi, nếu Ất Thất Oát Lỗ Đóa thật sự giáp mặt cự tuyệt ngươi, ngươi đối mặt như thế nào?
- Ta...
Dư Lê Yến không nói được rõ ràng, đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Ngọc Doãn, nàng lại không biết trả lời thế nào.
- Dư Lê Yến đàn cho ngươi một khúc.
- À?
Ngọc Doãn không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc bất ngờ của Dư Lê Yến, nhắm mắt ngẫm nghĩ một chút, cái cung run lên, tiếng đàn sâu kín chảy ra.
Hắn đàn khúc “Nhị tuyền ánh nguyệt”, trong tiếng đàn như khóc lại toát lên sự kiên cường và tự tôn vô tận.
Ánh trăng chiếu trên người Ngọc Doãn giống như một quầng hào quang màu trắng bạc.
Dư Lê Yến ngồi bên cạnh nhìn Ngọc Doãn đánh đàn mà ngây dại.