Chiếc nhẫn kim loại lạnh lẽo đã được lồng vào ngón tay nhưng đầu óc Tống Tâm vẫn đang bat đâu đâu ấy. Suy nghĩ của cậu còn dừng lại ở mấy giây trước, cố níu giữ cảm xúc về độ ấm độ lớn của bàn tay Nghiêm tiên sinh và chiếc hôn nhẹ rơi vào mu bàn tay kia. Cậu biết mình như con thuyền nhỏ chìm chìm nổi nổi giữa đại dương, đang muốn giãy dụa cập bờ thì tay Nghiêm tiên sinh đã đặt trên đầu cậu.
Lại một ngọn sóng lớn đánh tới, xô cậu hoa mắt chóng mặt. Tóc Tống Tâm bị hắn vò rối tung, mềm mềm rơi xuống mặt, lại càng tôn lên vệt hồng như đánh phấn trên khuôn mặt trắng nõn. Cậu ngẩng đầu lên, dịu dàng lại trịnh trọng mà nhìn hắn, cảm nhận được nhiệt độ trên đầu thì bỗng một ý tưởng lóe lên.
Tống Tâm sợ sệt giơ tay lên, cũng bắt chước sờ sờ tóc Nghiêm Thiệu.
Tóc Nghiêm Thiệu rất ngắn, toàn bộ tóc mái được chải ngay ngắn về về phía sau tạo thành một kiểu tóc thành thục nghiêm túc, bởi vì hắn dùng keo nên hơi cứng. Tống Tâm không dám mạnh tay, không dám nghịch, cứ như một con thú nhỏ rụt rè đưa móng vuốt của mình ra sờ soạng một lão hổ đang ngủ say, ngoại trừ tò mò và cẩn thận từng li từng tí còn có một chút lấy lòng.
Nghiêm Thiệu cũng không ngăn cản cậu, bàn tay hắn vuốt ve trên mặt cậu dừng lại trên môi. Tống Tâm rốt cục tỉnh táo rồi, mặt nóng bừng lên, đôi môi khẽ nhếch giống như muốn lên tiếng lại không dám, ngón tay Nghiêm Thiệu ở trên bờ môi cậu khẽ vuốt.
"Môi của em vừa nhìn đã biết rất mềm... Khiến tôi rất muốn hôn nhẹ", hắn được voi đòi tiên lên tiếng, đồng thời sáp khuôn mặt tới gần, khi Tống Tâm sắp ngưng tim đến nơi thì đột nhiên Nghiêm Thiệu thu tay về, nói, "Nhưng mà, hay là chờ lần sau đi."
Từ cổ họng hắn phát ra một tiếng trầm thấp, như là cười, tràn ngập từ tính làm tai người nghe tê dại. Tống Tâm lại bị sóng đánh cho hôn mê luôn, không có phản ứng gì cả, chỉ ngốc nghếch bị hắn dắt về phòng, rồi nói tiếng chúc ngủ ngon.
Nghiêm tiên sinh chẳng giống tưởng tượng của cậu chút nào, nhưng cũng chẳng biết là không giống chỗ nào nữa...
Nguyên cả một buổi tối, lòng Tống Tâm đều loạn như tơ, mãi tận đến khi rúc vào chăn rồi mà vẫn không thể nào nghĩ ra, cậu theo bản năng cắn cắn ngón tay cái của mình. Nếu muốn nói về thân sĩ lịch thiệp, Nghiêm tiên sinh vẫn rất lịch sự như trước; còn muốn nói uy nghiêm, hắn vẫn làm cho người khác cảm giác không thể xâm phạm. Sự tôn trọng của hắn với mình không thay đổi, thái độ đối xử với mình...
Tống Tâm muộn màng nhận ra, độ thân mật đã khác xưa rồi!
Còn tặng mình nhẫn nữa.
Tống Tâm đưa tay từ trong chăn ra nhìn, phát hiện vậy mà người ta đeo nhẫn lên ngón giữa cho cậu, còn khi cậu thử nhẫn thì đã đeo lên ngón áp út. Cậu không biết ý nghĩa các ngón đeo nhẫn nên lấy điện thoại lên mạng tìm. Cậu lơ đãng nghĩ nghĩ, nhìn kết quả trả về lại nhìn ngón tay đeo nhẫn của mình so sánh, sau đó tắt màn hình điện thoại tự thôi miên chính mình.
Ý của Nghiêm tiên sinh hẳn không phải là đó đâu...
Cậu vốn là cha nuôi của Tiểu Du. Quá trình lớn lên của một đứa trẻ rất cần sự giáo dục của gia đình, cậu tuy rằng không quá thông minh nhưng vẫn có thể đảm nhiệm được. Công việc của Nghiêm tiên sinh rất bận, lại vì chuyện dạy dỗ Tiểu Du nên cảm kích cậu, cho nên muốn mời cậu chính thức làm cha nuôi của Tiểu Du thôi mà... Hẳn đây chỉ là một cậu chuyện rất bình thường ở huyện mà thôi, nhỉ?.
Tống Tâm như trẻ con mà cắn ngón tay suy nghĩ. Vậy mà cậu không nhận ra rằng, tuy lòng nghĩ như vậy nhưng cậu lại hơi buồn.
Cậu suy nghĩ miên man rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Cậu nghĩ tới nụ cười hiếm thấy của Nghiêm tiên sinh hôm nay, nghĩ tới cảm giác khi tay hắn chạm vào mình, lại nghĩ tới mình vậy mà dám sờ tóc Nghiêm tiêm sinh, lại còn chuyện hắn ám muội mà xoa má vuốt môi mình nữa chứ!
Nghiêm tiên sinh đã nói có qua có lại, bọn họ nên gọi tên của nhau, cũng dung túng cho cậu chạm vào tóc hắn.
Cậu cũng muốn sờ lắm nhưng mới dám chạm vào tóc thôi... Nhưng hắn đã nói có qua có lại rồi cơ mà, thế lần sau cậu có thể sờ mặt hắn một chút không nhỉ?
____
Ý nghĩa đeo nhẫn ngón giữa: đeo ngón giữa bên trái là hoa đã có chủ, đeo ngón giữa bên phải là có tình yêu thầm lặng không dám nói ra, hình như thế, mị lười gg quá:)