Tổng Tài, Vợ Của Ngài Lại Phá Phách Nữa Rồi!

Chương 7

Miên Châu lại thuận lợi đem lại niềm vinh quang.

Đại Hỷ cùng những người khác vui mừng khôn xiết như thoát được một kiếp nạn.

Nhưng số lượng người chơi ngày một giảm đi đáng kể . Mới đây thôi 100 người giờ chỉ con 23 người thường.

Châu Mẫn nhận thấy quần áo của đàn anh xộc xệch đâm ra nghi hoặc

“Hai cậu đi nhiệm vụ thôi có cần quần áo phải xộc xệch như thế không? Hay là...làm gì nhau rồi?”

Nhận thấy mùi khiêu khích từ miệng ả ta, Miên Châu cũng không màn xỉa xói

“Trong đầu óc của cô chỉ toàn những thứ dơ bẩn thế thôi sao?”

Châu Mẫn bị Miên Châu chơi một vố, không thể nói nên lời, nuốt cay nuốt đắng bám víu lấy đàn anh.

Được mỹ nhân cọ xát vào da thịt, có cơn thèm khát lại một lần nữa nỗi lên. Lão cố nhịn, nghiêm túc nói với Châu Mẫn

“Tối nay...được không?”

Cá đã cắn câu, hai người bọn họ thì thầm to nhỏ đến, hun hít nhau đến phát tởm.

Những người còn lại quay về phòng giam ăn tối. Bữa ăn hôm nay cũng kha khá hơn ngày hôm qua có thịt, có canh,.. thịnh soạn vì ít người hơn chăng?

Tối đến, còn nghe những âm thanh than đau của hai bọn cẩu nhà ấy. Đàn anh chìm đắm trong cơn khát, hắn như một con sói đói, dữ tợn ôm lấy Châu Mẫn.



Miên Châu và Đại Hỷ càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm đến mức phát ói, họ ngảnh mặt sang hướng khác không muốn nhìn khung cảnh ướt át đó.

Vật vả với nhau mấy tiếng đồng hồ cuối cùng đàn anh và Châu Mẫn cũng chịu yên lặng. Miên Châu mới dám bước ra ngoài...

....

Nước xả xào xạt, cô giương hai tay khép hờ vào nhau, nước xả mạnh vào lòng bàn tay, hất lên mặt.

Cảm giác như được sống lại vậy, thật soảng kɧօáϊ. Nhìn qua tấm kính , Miên Châu thấy đàn anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng ngày một sấn tới Miên Châu.

Cô bất giác quay lại, hét lên

“Biến thái, sao không mặt quần áo?”

Đàn anh lộ ra một nụ cười ác ý

“Thân thể em thật đẹp biết bao, để cho anh đây sướиɠ một chút nào...”

Hắn từng bước cẩn thận tới gần cô.

Miên Châu như bị doạ sợ cho chết khϊế͙p͙, cô cắm đầu chạy như bắn ra khỏi nhà vệ sinh.

Miên Châu vừa chạy vừa ngảnh lại phía sau xem xét tình hình.



Cô bất cẩn va vào một vật gì đó như một sinh vật, sợ hãi ôm đầu.

Lúc này, đàn anh cũng dí gần sát vách , tiếng chân lộp cộp bỗng dưng ngưng lại rồi vang lên tiếng súng của khẩu lục bạc.

Miên Châu ý định quay đầu lại nhìn thì một bàn tay thô ráp của một người đàn ông che khuất, hắn xoay đầu cô tựa vào ngực hắn ghé sát bên tai cô nhẹ giọng khuyên bảo.

“Ngoan.Đừng nhìn về hướng đó...”

Cô cảm nhận bờ môi nóng bỏng của hắn ta chạm vào vành tai, như bị ma quỷ xui khiến cô ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, vùi mặt vào lồng ngực.

Không hiểu sao lại có một cảm giác vừa ấm áp vừa thân thuộc đến vậy.

Anh ta không thương không tiếc chỉ xả ra một loạt súng nhắm vào đàn anh. Mỗi viên đều nhắm vào nhắm vào vị trí quan trọng của con người.

Máu đàn anh vấy lên tấm kính nhà vệ sinh, xem ra đàn anh đã không cách nào cứu chữa được nữa...

Tiếng của anh ta không còn vang lên những tiếng ai oán, bi thương nữa...chết rồi sao!

Miên Châu sợ hãi túm chặt áo người đàn ông xa lạ kia, cô không muốn nhìn thấy xác chết nhưng...cô không thể cứ trớ mắt nhìn bạn của mình phải chết.

Khó khắn lắm, Miên Châu mới buông bỏ sự sợ hãi, cô hỏi người đàn ông trước mặt

“Anh là ai? Tại sao lại g..giết chết bạn tôi?”

Cô nghe thấy tiếng cười không rõ ràng của hắn, hắn lại chạm vào vành tai cô...