Chương 37
Năm Dạ Hàn 6 tuổi.
Cũng là cùng hình dáng nhưng tính cách lại trái chiều. Không còn vẻ ngây ngô hồn nhiên như trước đây.
Từ nhỏ anh đã được mọi người kính mến vì được sống trong gia đình nhung lụa.
Họ chơi với Dạ Hàn chỉ là cái cớ để khai thác hợp đồng, quan hệ tài chính.
Tình cờ, Tư Dạ Hàn bắt gặp Châu Dạ Hiên.
Châu Dạ Hiên khác xa với những người khác, không bao giờ bị những thứ xa xỉ làm mù mắt, vì thế Tomoe rất mến anh ta.
Hai người họ chơi với nhau rất thật lòng. Chơi với nhau như hình với bóng.
Nhưng mà không ngờ, cái đó chỉ là bộ mặt giả tạo mà Châu Dạ Hiên mang theo...trước mặt thì hết mực tốt bụng, sau lưng thì lòng nham hiểm ác.
[Này, mày biết không? Dạ Hàn chỉ là một con quỷ đội lốt người.]
[Ỷ có tiền nên sai khiến mình mãi. Thật quái quỷ. Thật dơ bẩn]
[Thật...ghê...tởm.]
Hết lần này đến lần khác nói xấu anh...làm mọi người càng cô lập anh hơn.
Tư Dạ Hàn biết sự thật cũng từ đó ít nói hẳn đi, không bao giờ tiếp xúc với người khác, sống mãi trong bóng tối biết bao nhiêu năm.
Thật tốt khi giờ đây lại có một người yêu nó một cách thật lòng. Như vậy, mẹ không còn phải lo lắng về việc con bị cô đơn nữa, Dạ Hàn.
Dọn dẹp xong xuôi, đâu vào đấy Miên Châu cùng Tư Dạ Hàn tiễn Cung Linh Phương ra sân bay.
Trước khi đi, bà cũng không quên nhắc nhở con trai đối xử tốt với con dâu.
Nhìn máy bay cất cánh vươn cánh lên bầu trời xanh, Miên Châu vẫn không quên nụ cười ấy, nụ cười thuần khiết mà chân thành của một người mẹ.
Cô ấy quả thật là một người mẹ tốt.
...
Biệt thự.
Về tới nhà, Miên Châu đã bắt gặp thấy bóng dáng Đại Hỷ trong sân vườn.
Cô không nghĩ ngại gì nhiều, lập tức tới chỗ Đại Hỷ , ôm chầm lấy thân hình gầy gò của cô, nghẹn ngào thốt lên những lời sâu kín trong lòng.
“Đại Hỷ, tui rất nhớ bà.”
Gặp lại bạn, cô như gặp lại người thân, mừng đến khôn xiết.
Hoá ra trong lúc tiễn Cung Linh Phương về Nhật Bản, Dạ Hàn đã điều lệnh thả bạn cô ra. Thật tốt quá rồi!
Từ bây giờ, bạn của cô sẽ sống ở đây cho đến khi đi tốt nghiệp.
Có lẽ ngày hôm nay, cô đã hiểu thêm về Dạ Hàn một chút, hiểu thêm về giá trị của cuộc sống này....
Thật mừng vì mọi người vẫn sống tốt...nhưng...
Số lượng lại ít đi hơn trước...
22 con người giờ lại chỉ còn 3 người nữ sinh thuộc năm nhất là Đại Hỷ, Châu Mẫn, Hiên Nghiên.
Miên Châu có chút boàng hoàng, trớ mắt nhìn khung cảnh xung quanh.
Thế là thế nào? Không phải Đại Hỷ bảo 22 người còn lại vẫn rất ổn sao?
“Đại Hỷ, tại sao lại như thế? Những người còn lại đâu?”
Lúc này, ai cũng trầm mặt không dám nói lên tiếng. Đại Hỷ không kìm được lòng, hai con ngươi đầy vẻ hỗn độn.
“Tố Miên Châu...xin lỗi.”
Xin lỗi vì đã lừa dối bà bao ngày nay...tôi muốn bà được hạnh phúc không muốn tuyệt vọng như bây giờ.
Hiên Nghiên khuỵ người xuống, nước mắt lưng tròng. Cố khóc không thành tiếng.
“Bọn họ..bọn họ đã CHẾT rồi!”
Lời nói như xét đánh ngang tai, Miên Châu vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt đắm chìm trong vô vọng.
Chết rồi? Công sức lâu nay của mình đều đổ sông đổ bể rồi sao?
Hoá ra mọi người đều đang lừa dối tôi...coi tôi như một con rối...ha...mọi thứ đều là dĩ vãng rồi.
Những tinh linh nước mắt không gọi mà đến, đột ngột lăn dài trêи mí mắt, rỏ xuống đất là những mảnh kí ức đau thương.
Tại sao.. tại sao cho đến phút cuối cùng mình vẫn không thể cứu được họ cơ chứ...?