Tư Dạ Hàn tức tối, quăng luôn điện thoại xuống sàn. Kéo Miên Châu lên phòng.
“Đợi đã, có chuyện gì vậy.”
Bị lôi kéo bất ngờ như vậy, Miên Châu có chút ngỡ ngàng, túm lấy áo anh hỏi
“Mẹ anh muốn anh có bạn gái...”
Dạ Hàn từ tốn giải thích. Miên Châu gật gù chăm chú lắng nghe đến hết câu.
“Cho nên....”
“Làm bạn gái của anh đi.”
Ha..hả?
Y như rằng, Miên Châu nổi lên cơn điên phi thẳng chiếc gối vào mặt Tư Dạ Hàn.
“Không bao giờ.”
Máu lên tới não, Miên Châu bây giờ chỉ muốn giết chết hắn ta ngay lập tức. Người đàn ông này nghĩ nói được là được sao?
Pính pong.
Cung Linh Phương nhấn chuông cửa. Toang cmnr...
Dạ Hàn túm lấy cánh tay cô, đưa ra con át chủ bài
“ Nếu em làm được tôi sẽ cho bạn em sống thoải mái ở đây.”
Nếu làm vì lợi ích của anh thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ đồng ý. Nếu đôi bên cùng có lợi, cô sẽ không ngu ngốc gì mà từ chối.
“Ok, thành giao. Quân tử nhất ngon, tứ mã nan tri.”
...
Cung Linh Phương thân khoác lên chiếc áo lông thú trông thật quý phái. Tay xách dăm ba mấy cái va li hạng cao cấp. Trông người phụ nữ ấy thật trẻ trung như thiếu niên của tuổi 20.
“Konichiwa~” Cung Linh Phương vẫy tay chào Dạ Hàn.
Anh cũng không nói gì, gật đầu cho qua. Miên Châu thì rất nhiệt tình chào đón Cung Linh Phương. Cô cung kính chào hỏi
“Chào chị ạ.”
“Chị ư?” Dạ Hàn sắc mặt hơi cau có.
Người phụ nữ này...rốt cuộc là bị gì vậy?
Cung Linh Phương bỏ cặp kính mát xuống, tỉ mỉ quan sát.
“Cô là mẹ của nó, không phải chị nó.”
Miên Châu chột dạ, chấp tay thành khẩn
“A, con xin lỗi. Thấy dì trẻ quá nên con tưởng...”
Chết thật lần đầu gặp mặt người lớn, cô không thoát khỏi sự hồi hộp. Tưởng mẹ anh cử người chị tới khảo sát, ai ngờ...là mẹ anh ấy.
“Ahaha!~ cô thích con rồi đấy, con dâu.”
Hai chữ ""con dâu"" này Miên Châu vẫn chưa có chút thích ứng. Chỉ giả vờ nở ra một nụ cười thân thiện hết sức có thể.
Thấy cô con dâu của mình còn bối rối, Cung Linh Phương nắm lấy tay Miên Châu tâm sự như hai người phụ nữ
“Con dâu hay chúng ta làm những chuyện của phụ nữ đi.”