Chương 21
Xoảng.
Tiếng mảnh vỡ thuỷ tinh va đập vào nhau.
Tư Dạ Hàn như chết lặng đến khó thở. Anh phóng như bay đến phòng cô.
“Tố Miên Châu...”
Tiểu A sững sờ, đôi chân bắt đầu chùn bước. Miên Châu này lá gan cũng lớn quá rồi.
Trước mặt mấy người bọn họ là một cảnh tượng khốc liệt... Miên Châu lại lấy gạc tàn ném vào cửa kính.
Miên Châu bàn tay rướm máu nắm chặt gạc tàn. Chân dẫm lên những mảnh vở của thuỷ tinh ướm màu máu đỏ thẫm.
Đại Cường từ phía sau lưng Dạ Hàn không ngừng thét lớn.
“Cô điên rồi, quả thật là điên rồi.”
Miên Châu giờ như một người phụ nữ bệnh hoạn, cô phát ra một tiếng cười quỷ dị
“Đúng thế, tôi điên rồi. Trả lại bạn cho tôi.”
Nhìn thân thể đầy vết tích cùng với những vết thương mới, lòng anh xót xa vô cùng.
Người phụ nữ ngu ngốc này, sao có thể trêu đùa với mạng sống của bản thân như vậy chứ?
Dạ Hàn lao tới ôm chầm lấy cô, Miên Châu như bị cái gì đó làm cho nổi điên, cô cắn mạnh vào cổ anh làm chảy cả máu.
Anh không nói gì, bị cô cắn tới sứt mẻ thịt da anh cũng không lời nào than trách, bế cô sang phòng anh.
Miên Châu như một người điên, làm càng mãi không thôi
“Tôi hứa mai tôi nhất định sẽ đưa em đi gặp họ.”
“Nói dối, anh lại lừa tôi như hôm qua đúng không đồ khốn nạn.”
Miên Châu dồn sức vỗ mạnh vào lồng ngực anh.
“Nếu tôi nói dối, em làm gì tôi cũng sẽ nghe theo.”
Dạ Hàn hôn lên chỗ vết thương rỉ máu nơi bàn tay. Sát trùng, băng bó vết thương một cách cẩn thận.
Nghe những lời anh nói, bản thân Miên Châu lại mềm lòng, ngoan ngoãn tin hắn một lần nữa.
Nhìn những vết thương trêи thân thể cô, Dạ Hàn thầm ai oán bản thân, đau lòng thay cô.
“Hứa với tôi, em sẽ không bao giờ để bản thân rướn vào nguy hiểm nữa.”
Miên Châu vẫn cứ thẩn thờ, ánh mắt nhìn vào khoảng không.
Tư Dạ Hàn hôn lên trán cô, bế cô nằm lên giường anh, phủ chăn lên thân thể gầy rạc.
Chậc... người phụ nữ này, em muốn làm tôi khổ sở đến hết quãng đời còn lại sao? Đây là cái giá khi tôi yêu em ư?
Lại thêm một đêm mất ngủ...
......................
Phòng giam.
Miên Châu gặp lại Đại Hỷ, thầm vui như hoa nở. Cô ôm lấy cô bạn bao lâu xa cách, Đại Hỷ vui mừng đến phát khóc.
“Miên Châu, tui nhớ bà lắm.”
“Tui cũng vậy.”
Miên Châu thấy những nữ sinh khác nằm la liệt trêи nền đất, quần áo rũ rượi, hai mắt long sòng sọc.
Châu Mẫn bị những vết bầm phá huỷ đi vẻ xinh đẹp vốn có. Lòng cô đau như cắt..
“Dạ Hàn như vậy là sao?” Miên Châu lại nộ nạt.
“Không nghe lời thì bị Hình Lục cưỡng hϊế͙p͙ thôi.” Đại Cường khoanh tay, chế giễu người đàn bà dơ bẩn.
Cái gì... bọn họ bị cưỡng hϊế͙p͙ ư?
Miên Châu túm lấy cổ áo, ánh mắt chứa chất sự hận thù mãnh liệt.
“Khốn nạn, không phải anh bảo họ rất an toàn hay sao? Đồ nói dối. Tôi ghét anh.
Dạ Hàn cũng chẳng hề vui vẻ gì, anh mặc xác để cô chửi rủa.
Thấy vết răng cắn chưa được băng bó, cô mới chịu buông tay.
“Anh đi đi, tôi sẽ ở lại đây.”
Đại Cường định nói một cái gì đó nhưng Dạ Hàn đã ngăn hắn ta làm càng
“Được, tuỳ em.”
Hai người bước ngang qua nhau, như bước ngang qua cuộc đời của nhau...là hai đường thẳng song song không có điểm chung.
Tố Miên Châu là... do ông trời cố ý hay là do chúng ta đã sai ngay từ bước đầu tiên...