Tổng Tài Vay Tôi Một Tình Yêu

Chương 40: 40 Ở Bên Nhau


Cố Khuynh Hà biệt vô âm tín suốt ba tháng trời.

Ba tháng trước em gái của hắn là Cố Khuynh Dao tưởng chừng như sống không bằng chết, ấy vậy mà chớ hề khiến hắn dao động, ôm theo số tiền bỏ trốn, quyết tâm không xuất đầu lộ diện.
“Cố Khuynh Hà, bao lâu nay anh ở đâu, làm gì? Tại sao bây giờ mới chịu xuất hiện?”
Cố Khuynh Dao hỏi hắn, giọng điệu như đang trách mắng vậy.

Nhưng cũng phải thôi, Cố Khuynh Hà có thể hiểu được tâm trạng của cô.

Là hắn khiến cô rơi vào cảnh ngộ như hiện tại, vì hắn bất tài lại hư hỏng nên mới khiến Cố gia từ đổ vỡ biến thành đổ nát.

Cố Khuynh Dao có người anh trai như hắn quả là bất hạnh.
Bọn họ ngồi trong quán cà phê đối diện Phong Thị, từ từ nói về những khuất mắt trong lòng bấy lâu.

Trước mặt Cố Khuynh Hà còn có một Phong Ngôn Hành đang nhìn chằm chằm hắn.

Đối với quan hệ của ba người, không dễ gì nói ra những lời thích hợp.
Cố Khuynh Hà ngồi một hồi lâu, cà phê trong tách uống đến sắp cạn.

Hắn nghĩ thông suốt rồi mới nói:
“Trước đây là lưu manh, sau này vẫn chỉ có thể là lưu manh.

Có điều, trước đây là lưu manh cấp thấp, bây giờ là lưu manh cấp cao.

Cố Khuynh Dao, từ giờ về sau anh hai sẽ không mang rắc rối đến cho em, cũng sẽ không để em phải bận tâm đến anh.

Anh hai thời gian qua sống tốt lắm, trưởng thành lên nhiều rồi.”
Hắn không dám nói sâu, bởi vì hắn biết công việc của hắn không vẻ vang gì.

Ngày đó, Cố Khuynh Hà lừa được Phong Ngôn Hành số tiền 10 triệu đô.

Hắn đem hết số tiền này chạy ra nước ngoài, đi theo làm chân sai vặt cho một đại ca Mafia.

May mà hắn thông minh, rất nhanh đã học hỏi được không ít kinh nghiệm làm ăn trong hắc đạo, vừa kiếm được tiền, vừa được vị đại ca trọng dụng.

Đột nhiên, Cố Khuynh Hà nhìn sang Phong Ngôn Hành, rất bình tĩnh và thản nhiên, nói với anh:
“Phong Ngôn Hành, xin lỗi.

Chắc cậu vì tôi mà gặp không ít rắc rối rồi nhỉ?”
Lúc đó, bàn tay của Cố Khuynh Dao bỗng bị siết mạnh, chợt nhận ra bàn tay của bản thân vẫn luôn bị Phong Ngôn Hành nắm chặt kể từ sau trận gây rối của Hách Dịch Hoan.
Phong Ngôn Hành vừa bị lời nói của anh trai cô làm cho kích động.

Một màu đỏ thẫm từ cổ lan lên đến tai, trong mắt có tia máu, toàn thân đều toát lên mùi vị phẫn nộ.
Phong Ngôn Hành chưa bao giờ quên vấp ngã đầu đời đó.

Anh hận đến mức muốn lột da, xẻ thịt Cố Khuynh Hà, muốn hắn phải trả giá gấp ngàn vạn lần vì dám lừa anh.

Bây giờ hắn ở trước mặt anh, hỏi anh có phải gặp không ít rắc rối không? Ha, hắn thừa biết câu trả lời, vậy mà còn dùng thái độ dửng dưng như không để đối diện với anh.

Là hắn không biết điều thật hay là cố tình chọc anh phát điên đây?
Song, Phong Ngôn Hành vẫn rất kìm nén, không muốn bộc lộ ra sự tức giận của mình.

Dù sao thì vừa rồi cũng là Cố Khuynh Hà cứu anh khỏi lưỡi dao của Hách Dịch Hoan, đây là ơn cứu mạng.

Hơn nữa, Cố Khuynh Hà còn là anh trai của Cố Khuynh Dao.

Bây giờ hắn mở miệng xin lỗi anh rồi, anh không bỏ qua chỉ sợ Cố Khuynh Dao nghĩ anh bụng dạ hẹp hòi, trừ mất một điểm trai tốt của anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Phong Ngôn Hành cuối cùng cũng trút một hơi thở dài thườn thượt, xóa đi oán hận trong lòng.
“Chuyện cũ rồi, không đáng nhắc lại.

Anh lừa tôi một lần, cũng cứu tôi một lần, chúng ta xem như hòa.”
Thật ra, nếu anh không phải lòng Cố Khuynh Dao thì chuyện này nằm mơ cũng không thể cho qua dễ dàng.
Cố Khuynh Hà đoán được sẽ có kết quả này cho nên mới có thể một mặt điềm nhiên như vậy.

Sau khi Phong Ngôn Hành nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho đàn em mang vào mấy chiếc vali màu đen, để ở trước mặt Phong Ngôn Hành.
“Nói gì thì nói, có nợ phải trả.”
Mấy chiếc vali đều được mở ra, bên trong chứa đầy tiền.

Cộng hết chỗ tiền ấy lại, nhiều nhất cũng phải gấp ba lần con số 10 triệu đô.

Phong Ngôn Hành đơ ra:
“Thế này là thế nào? Trả nợ cũng không cần phải nhiều…”
Cố Khuynh Hà chưa để anh nói xong đã cướp lời: “Không nhiều!”
Hắn đứng thẳng người dậy, lấy mắt kính vắt trên cổ áo đeo lên, định nói nhưng lại ngập ngừng, do dự.
“Phần dư đó… coi như là của hồi môn tôi cho Cố Khuynh Dao, trước khi em ấy về nhà chồng.”
Của hồi môn giao cho Phong Ngôn Hành, lời nói kia cũng là nói với Phong Ngôn Hành.

Cố Khuynh Hà chưa bao giờ nhìn thấy em gái hắn lo lắng cho ai ngoài người thân trong gia đình, chưa bao giờ nhìn thấy cô nắm tay bất kỳ người đàn ông nào.

Hắn chưa từng thấy ai dại gái như Phong Ngôn Hành, vì một người phụ nữ không phải người yêu mà dốc hết sức lực và tiền bạc đổi lấy bình yên cho cô ấy.
Cái nắm tay lúc hoạn nạn của họ, hắn tận mắt nhìn thấy và cảm nhận sâu sắc.

Mặc cho dường như Phong Ngôn Hành và Cố Khuynh Dao đều không hề để tâm đến cái nắm tay trong vô thức đó, mãi cho đến khi phát giác được mà bối rối buông tay thì Cố Khuynh Hà đã đi mất.
Phong Ngôn Hành không nhìn cô, mắt lảng sang chỗ khác trốn tránh, hàng mi dài rũ xuống thoáng chút buồn.
“Em đừng lo… tôi… không xem lời nói của em là thật.”
Phong Ngôn Hành không còn lạ gì với cách cư xử của cô nữa, lúc nào cũng trong trạng thái tự bảo vệ tôn nghiêm bản thân.

Hôm nay anh đã tỏ tình với cô nhưng cô chưa trả lời.

Anh không mong sẽ nghe thấy cô từ chối, vì vậy thà tự tìm cho mình một cái cớ, còn hơn là thất tình.
“Tiền Cố Khuynh Hà cho em, em tự giữ đi.”
Đến đây, Phong Ngôn Hành cũng muốn rời đi, lúng túng thu dọn đồ đạt.

Không ngờ rằng trong lúc bản thân hèn mọn không dám đối diện với Cố Khuynh Dao, thì Cố Khuynh Dao lại hồi đáp lời tỏ tình của anh.
“Ngôn Hành, chúng ta ở bên nhau đi!”
Phong Ngôn Hành kinh ngạc, chân đang bước đi đột ngột dừng hẳn, đôi mắt mở to, sửng sốt ngoảnh lại nhìn cô.
“Em… vừa nói gì?”
“Em nói, chúng ta ở bên nhau đi.

Bên nhau ngày ngày tháng tháng như những cặp tình nhân khác.”

Ngày hôm sau, Phong Ngôn Hành trở về nhà chính của Phong gia, bên cạnh đương nhiên không thể thiếu cô người yêu bảo bối Cố Khuynh Dao.

Ban đầu, Cố Khuynh Dao không đồng ý đến.

Họ chỉ mới chính thức ở bên nhau một ngày, ra mắt gia đình ngày khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý, cảm thấy rất căng thẳng.

Nhưng Phong Ngôn Hành kể cho cô nghe về tình bạn của mẹ anh và mẹ cô thuở thiếu thời, biết được trong người mẹ anh có một phần cơ thể do mẹ cô hiến tặng, Cố Khuynh Dao mới cảm thấy nóng lòng.
“Mẹ, xem hôm nay con đưa ai đến này!”
Người phụ nữ trung niên ngồi ở bàn trà trong khu vườn nhỏ, hai tay tỉ mỉ cắm vài cành hoa vào trong bình lớn.

Dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà rực rỡ, mái tóc búi hình hồng cùng chiếc váy lụa màu xanh ngọc, Hạ Thy khoác lên mình dáng vẻ tông quý nhưng không xa cách.
Đuôi mắt bà cong lên, ẩn hiện vài nếp nhăn.

Mặc cho tuổi tác ảnh hưởng ít nhiều đến sắc vóc, trong con ngươi đen tròn lay láy vẫn khiến người ta cảm nhận được một tâm hồn trong sáng và thuần khiết của thiếu nữ đôi mươi.
“Bác gái, cháu chào bác!”
Cố Khuynh Dao lễ phép cúi đầu, giọng nói truyền cảm, ngọt ngào.
Hạ Thy nhìn cô, không cần ai giới thiệu, ngay lập tức đã nhận ra.

Gương mặt phúc hậu không khỏi vui mừng.
“Khuynh Dao? Thật sự là Khuynh Dao sao?”
Hạ Thy ôm cô vào trong lòng, không ngừng vuốt ve mái tóc cô âu yếm.
“Khuynh Dao, con thật sự rất giống mẹ con.”
Thật sự, điều này khiến Hạ Thy cảm động đến sắp khóc.

Đôi mắt, cái mũi, bờ môi,...!hết thảy các đường nét trên gương mặt của Cố Khuynh Dao đều giống với Cố phu nhân Tuyên Lộ một cách kỳ diệu.

Nếu như ai không biết, rất có thể sẽ nghĩ rằng đây là Tuyên Lộ trùng sinh sống lại.
“Phong phu nhân, bác đừng xúc động, như vậy không tốt cho sức khỏe của bác.”
Cố Khuynh Dao ôm bà, mới nhận ra cơ thể của bà gầy yếu đến mức nào.

Hạ thy năm đó qua khỏi cơn nguy kịch là nhờ có một quả thận được mẹ cô hiến tặng cứu sống, bây giờ tuổi già sức yếu không dễ chống đỡ trước kích động.
Hạ Thy không ôm cô nữa, chuyển sang nắm lấy tay cô, vừa nâng niu vừa bày tỏ:
“Ta nghe Ngôn Hành nói rằng con làm việc ở chỗ nó, trong lòng rất muốn chạy đến gặp con.

Ta và Tuyên Lộ tình sâu như biển, cô ấy mất rồi thì còn ta chăm lo cho con.

Tiếc là sức khỏe bất tiện, chỉ có thể căn dặn Ngôn Hành ở bên cạnh quan tâm đến con.”
À, hóa ra Phong Ngôn hành là có lý do nên mới đột đột thay đổi thái độ, từ ác bá chuyển thành ôn nhu ấm áp.

Chân tướng này khiến Cố Khuynh Dao trở mặt khinh bỉ, lườm anh một cái.
“Phong Ngôn Hành, anh tốt thật đấy!”

Phong Ngôn Hành lần đầu tiên cười như kẻ ngốc, chỉ có thể mặt mày nhăn nhở đánh trống lảng.

Anh tự nhiên giữ lấy vai gầy của cô, kéo vào sát người mình, thể hiện mối quan hệ thân thiết.
“Mẹ, tụi con hẹn hò rồi.”
Hạ Thy đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, hưng phấn đến độ tưởng chừng như tế bào ở khắp cơ thể đều đang nhảy múa.

Đây là giấc mơ sao? Bà chưa từng mơ giấc mơ nào đẹp như vậy.
“Hai đứa đang hẹn hò thật sao? Không phải lừa mẹ đúng không?”
“Đương nhiên là thật.

Đưa về ra mắt sao có thể là giả được chứ!”
Một người là con trai bà mang nặng đẻ đau, một người là con gái của người bạn tốt nhất.

Mối giao tình ở đời trước trở thành mối lương duyên ở đời sau.

Hai con người trẻ tuổi đứng bên cạnh nhau, đẹp ở trước mắt, hạnh phúc ở trong lòng.

Phong Ngôn Hành và Cố Khuynh Dao có lẽ chính là trời sinh một cặp.
Hạ Thy không biết nói gì hơn, đành thuận nước đẩy thuyền, không ngại gây chút áp lực cho cặp tình nhân.
“Hẹn hò là tốt, mẹ rất vui.

Mẹ cũng không giấu gì hai đứa, lúc trước vẫn luôn muốn cùng Cố phu nhân Tuyên Lộ từ quan hệ bạn bè kết thành thông gia.

Bây giờ tiện thể cầu được ước thấy, hai đứa sớm ngày kết hôn, sớm ngày sinh quý tử.”
Nói đoạn, bà ôm ngực ho khụ khụ, không phân biệt được đây là diễn xuất đỉnh cao hay là sức khỏe thật sự có vấn đề.

Khi tình trạng cỏ vẻ tốt hơn, không ho nữa, Hạ Thy thấp giọng thương tâm.
“Chẳng biết mẹ còn sống được bao lâu nữa, thật sự muốn được nghe hai tiếng bà nội.”
Đến tối, Cố Khuynh Dao bị Hạ Thy thuyết phục ngủ lại Phong gia một hôm.

bà nói chuyện với Cố Khuynh Dao đến nửa đêm mới nghỉ, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện khi xưa của mẹ cô.
Cố Khuynh Dao say sưa nghĩ về những kí ức đầy hoài niệm, Hạ Thy rời đi rồi nhưng cô vẫn trằn trọc không nguôi.

Có lẽ là căn phòng quá lớn, không gian quá tĩnh mịch, giường nằm không quen.

Cố Khuynh Dao giữa đêm đen không người, nghĩ làm sao lại chạy đi gõ cửa tìm anh:
“Ngôn Hành, đêm nay em ngủ với anh nhé?”.