Tổng Tài Vay Tôi Một Tình Yêu

Chương 10: 10 Một Người Vô Thức Một Người Tình Nguyện


Phong Ngôn Hành đỗ xe bên dưới khu trọ của Cố Khuynh Dao.

Anh đến lâu rồi, nhưng cứ nhìn mãi sợi dây chuyền trong tay.

Trong đầu anh bây giờ ngổn ngang những suy nghĩ phức tạp, không biết nên đối diện với Cố Khuynh Dao bằng dáng vẻ nào.
Rõ ràng biết giá trị của sợi dây chuyền này có thể trả được món nợ cho anh nhưng Cố Khuynh Dao lại không trao đổi.

Cố Khuynh Dao thật ngốc, anh lại thật chẳng ra làm sao, còn đồi bại tới mức cưỡng ép con gái người ta để quay video nhạy cảm mà hâm dọa.
Phong Ngôn Hành cảm thấy lương tâm cắn rứt vô cùng.

Giống như khi đó cô từng mắng chửi anh, anh chẳng khác nào một tên cầm thú.
Anh bất giác thở dài.

Chuyện không hay cũng đã lỡ, anh dù sao cũng là người được giáo dục đàng hoàng, chi bằng hành xử như một người được giáo dục và có đạo đức, bù đắp những tổn thương đã gây ra cho Cố Khuynh Dao.
Anh mang dây chuyền lên nhà, muốn tận tay trả cho cô.

Không ngờ lại bắt gặp Cố Khuynh Dao đang uống rượu làm loạn.

Cô say khướt, bò qua lại khắp nhà, chai rượu nào cầm lên cũng là chai rượu đã uống cạn.
“Rượu của tôi… tôi muốn uống rượu…”
“Cố Khuynh Dao, em làm sao vậy? Sao lại uống rượu?
Bên ngoài cửa, bóng của một người đàn ông theo ánh sáng trên hành lang hắc vào phòng.

Cô không nhìn rõ được mặt của anh, chỉ có vài tia sáng phản chiếu lên khuôn mặt đó, tạo thành một bóng đen đẹp đẽ.

Trên người anh mặc một bộ âu phục sang trọng, đôi mắt màu hổ phách mê hoặc lòng người.


Lại có một mùi hương bạc hà nam tính thoảng qua chóp mũi, Cố Khuynh Dao biết rồi, người đàn ông này chẳng phải ai khác, chính là Phong Tổng của cô.
“Phong Ngôn Hành, anh cũng đến trêu đùa tôi… đúng không?”
Cố Khuynh Dao ngồi bệt trên sàn, bộ trang phục công sở vẫn chưa thay ra, giương đôi mắt ướt lệ nhìn anh.
“Tôi đến trả dây chuyền cho em.

Nhưng sao em lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Tôi bị bạn trai đá rồi.

Trần Hoằng Thần cắm cho tôi một cái sừng dàiiiiiii… như thế này.

Sau đó tôi liền thành một cái áo cũ rách nát, phải vứt đi!” Vừa nói, Cố Khuynh Dao vừa đưa tay lên đầu làm động tác mọc sừng.
“Trần Hoằng Thần không xứng với em.

Bỏ được một gã tồi thì em phải mừng mới đúng.

Nín đi, hắn không xứng để em rơi nước mắt!”
“Anh không hiểu, anh không hiểu gì hết! Tất cả là tại tôi, tại tôi quá cứng nhắc, để anh ấy hôn một cái cũng không cho.

Tại vì tôi nên người phụ nữ kia mới có cơ hội cuỗm mất anh ấy… Họ có con rồi, còn sắp có một lễ cưới.

Còn tôi, tôi chẳng có gì cả…”
Phong Ngôn Hành ngồi xuống, dang tay ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng vỗ về.

Miệng độc vô tình đột nhiên lại nói ra lời ấm áp:
“Cố Khuynh Dao, em có tôi mà, tôi đang ở bên cạnh em đây!”
Những lời của anh đối với người say rượu như Cố Khuynh Dao như gió thoảng qua tai.

Cô chỉ thấy bản thân được vòng tay của ai đó ôm lấy, đầu tựa vào phần ngực rắn chắc của ai đó.

Cảm giác được che chở này khiến sự tủi thân trong cô muốn được giải tỏa.
Cố Khuynh Dao cứ như thế ôm chầm lấy Phong Ngôn Hành khóc nức nở.

Phong Ngôn Hành đối với cô gái ngốc này cũng đã mủi lòng thương.

Cứ nghĩ rằng cô khóc mệt rồi sẽ đi ngủ, không ngờ rằng cô khóc xong thì ngọ nguậy chui ra khỏi lòng anh, hai tay vươn lên ôm lấy cổ anh.

Cô hỏi:
“Giữa nam và nữ, thân mật quan trọng lắm sao?”
“Tôi không biết!” Thân thể Phong Ngôn Hành cứng đờ.
“Tại sao anh không biết? Đàn ông các anh chẳng phải rất thích thân mật sao?”
“Tôi quả thật không biết, bởi vì tôi chưa từng thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào.”
Phong Ngôn Hành vừa dứt lời, Cố Khuynh Dao đã hôn anh.
Cánh môi hồng nóng bỏng áp chặt lên môi mỏng của anh, không có một chút kinh nghiệm nào, chầm chậm chuyển động theo bản năng.

Phong Ngôn Hành vẫn ôm lấy cô, cảm nhận những tiếp xúc cơ thể đầu tiên của hai người.
Đây là nụ hôn đầu của anh, cũng là nụ hôn đầu của cô.

Như tê như dại, anh khép hờ đôi mắt, tận hưởng sự bay bổng tuyệt vời.


Trái tim anh vì nụ hôn của cô mà đập mạnh và nhanh hơn.
Chợt, đầu lưỡi của anh chạm phải chiếc lưỡi đinh hương đang làm loạn của cô.

Hương vị ngọt ngào chết người mà nó đem lại khiến anh sực tỉnh.

Phong Ngôn Hành lập tức đẩy cô ra:
“Cố Khuynh Dao, em có biết mình đang làm gì không?”
Anh quát cô nhưng cô không đủ tỉnh táo để kiểm soát hành vi của mình.

Cố Khuynh Dao chẳng nói chẳng rằng, bị anh đẩy ra thì lại loạng choạng tìm đường chui lại vào lòng anh.

Có lẽ là do rượu, rượu cho cô cái gan ôm lấy anh một phút cũng không buông.
Phong Ngôn Hành không phải loại đàn ông thừa nước đục thả câu, nhưng Cố Khuynh Dao không ngừng chạm vào những nơi không nên chạm.

Cô hôn anh được một lần, mượn cái say để hôn anh lần thứ hai.

Táo bạo nhất là, hôn môi vẫn chưa đủ, cánh môi trượt xuống phần cổ, không chút sợ sệt trêu ghẹo phần yết hầu nhạy cảm của anh.
“Cố Khuynh Dao, em còn không ngừng lại thì sẽ hối hận đó!”
“Hối hận? Tại sao lại phải hối hận?”
Hai mắt Cố Khuynh Dao đã mơ màng không rõ, suy nghĩ cũng bị chậm lại.
“Em đang quyến rũ tôi, có biết không?”
“Quyến rũ? Quyến rũ là cái gì? Tôi chỉ biết… biết tôi và anh đang thân mật với nhau!”
“Vậy em có biết thân mật với tôi sẽ có hậu quả thế nào không?”
“Tôi thân mật với anh, anh sẽ ở bên tôi cả đời...”
Tới đây, chuyện gì đến sẽ đến.

Dục hỏa khó kìm, anh cuối cùng vẫn phải cùng cô đại náo phòng ngủ.
Cố Khuynh Dao nằm bên dưới anh, làn da phơi bày trong không khí trắng trong như ngọc.

Cơ thể trinh nguyên để anh nhẹ nhàng xâm chiếm.
Phong Ngôn Hành tinh lực dồi dào, trong cơ thể dường như đang có một ngọn lửa lớn bùng cháy.

Anh chưa bao giờ có một cảm giác sảng khoái to lớn đến vậy, cả người tràn đầy năng lượng, chuyển động điên cuồng bên trong cơ thể cô.

Lý trí của anh bị đánh bại, chỉ đành mất kiểm soát mà dựa vào bản năng bên trong cơ thể, không ngừng nghỉ chiếm lấy cô.


Từng đợt, từng đợt, chạm đến nơi sâu thẳm nhất.
Cố Khuynh Dao đau đến mức suýt chút nữa tỉnh rượu, nức nở mấy tiếng dưới thân anh.

Nhưng rất nhanh, cô đã bị nồng độ cồn trong cơ thể làm cho đầu óc tê dại.

Cô cắn chặt môi, mặc kệ cho cơ thể run rẩy theo từng nhịp di chuyển của người đàn ông trên thân.
Lúc này, Phong Ngôn Hành tập trung cao độ, anh thậm chí cảm nhận được rõ ràng những phản ứng rất nhỏ của Cố Khuynh Dao.

Cô nhíu mày, bám lấy lưng anh, sự co bóp đàn hồi bên trong cơ thể và tiếng r3n rỉ nhỏ vụn bên môi như đang níu kéo anh, không muốn để anh dừng lại.
Phong Ngôn Hành hôn lên môi cô, khẽ gọi:
“Khuynh Dao.”
Cô như một chú mèo nhỏ bị chủ nhân trêu chọc, cong người phát ra âm thanh nức nở đáng thương mà không biết rằng càng như vậy, đàn ông sẽ càng bị k1ch thích.
Phong Ngôn Hành muốn nhiều hơn nữa, muốn da thịt hai người liền kề không có kẽ hở.

Bóng lưng cao lớn phủ lên người của Cố Khuynh Dao, nhiệt tình quấn lấy cô.
Sáng hôm sau, Cố Khuynh Dao mơ màng tỉnh dậy, không nhớ đêm qua đã uống bao nhiêu chai rượu mà đầu cô bây giờ đau như búa bổ.

Định bước xuống giường lại nhận ra bản thân không mặc quần áo, ở giữa hai ch@n còn có chút khó chịu không bình thường.
Và rất nhiều điều không bình thường khác đang diễn ra, ngay lúc này, ngay trên giường của cô.

Cô gối đầu trên cánh tay của Phong Ngôn Hành, Phong Ngôn Hành ôm lấy eo thon của cô.

Ánh mắt hoảng hốt của cô giao với cái nhìn trìu mến của anh.
“Em không cần phải sợ, mặc dù uống say làm càn là em nhưng giường này là tôi tình nguyện cùng em làm loạn.

Trách nhiệm sau này tôi chịu, làm người đàn ông của em tôi cũng chịu.”