Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 41

Chương 41

Thi Nhân đỏ mặt, vội giải thích: “Không phải thế, tôi muốn dùng video này làm nhược điểm.”

“Không cần thiết. Vợ của Tiêu Khôn Hoằng tôi đây, không ai có thể bắt nạt.”

Thi Nhân bỗng nhìn anh ta, trái tim như bị thứ gì đó gõ một phát.

Tiêu Khôn Hoằng đi nhanh hơn: “Cô đừng nghĩ quá nhiều, dù gì bây giờ cô cũng là người vợ trên danh nghĩa của tôi, bắt nạt cô chẳng khác nào không để mắt tới tôi. Tôi làm thế là vì chính tôi.”

“Vâng.”

Thi Nhân rũ mí mắt, nhưng vẫn không nhịn được cong môi. Chắc là anh ta không am hiểu nói lời hay đâu, mỗi lần anh ta đều viện cớ giống hệt nhau.

Sau khi hai người rời đi, giám đốc dẫn nhân viên đến đây dọn dẹp hiện trường. Nhưng khi thấy Thi Nhân đi bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, ông ta không khỏi kinh ngạc. Hình như lúc ông chủ xảy ra chuyện, cô Nhân cũng đang ở trên tầng ba thì phải. Giám đốc nhớ lại chuyện hôm đó cô Nhân hỏi, không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế? Nhưng hôm đó ông chủ nói người phụ nữ trong nhà vệ sinh là gái hầu rượu, rõ ràng cô Nhân không phải. Chắc là ông ta suy nghĩ quá nhiều.

Một tiếng sau, gã đàn ông trung niên xách quần chật vật chạy khỏi phòng riêng. Camera trong phòng riêng đã bị lấy đi, Vương Duyệt cứ thế nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, chiếc váy trắng bị xé rách bươm. Bà ta đau đến mức sắp chết, thân thể đau đớn cộng thêm bị nhục nhã, Vương Duyệt cảm thấy mình sắp điên rồi. Bà ta nghiến răng nghiến lợi: Thi Nhân, con tiện nhân này, tao sẽ không bao giờ tha cho mày đâu! Tao phải cho mày sống không bằng chết!

“Mẹ… Mẹ sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ!”

Vương Ngọc San nhận được một cuộc gọi xa lạ, mặc dù cảm thấy rất quái dị, nhưng cô ta vẫn đến quán bar Moonlight. Ai dè vừa mở cửa đã thấy Vương Duyệt trần truồng chật vật, Vương Ngọc San sợ đến mức tay run lên: “Mẹ, con gọi xe cứu thương cho mẹ. Rốt cuộc ai đã hại mẹ ra nông nỗi này?”

“Thi Nhân… Thi Nhân..”

Thấy con gái xuất hiện, Vương Duyệt rơi nước mắt. Có gì còn đau đớn hơn là mất mặt trước mặt con cái? Người đàn ông kia quá độc ác.

Miệng bà ta bị khâu lại, chỉ có thể kìm nén cơn đau kêu tên Thi Nhân.

“Có phải là con tiện nhân Thi Nhân kia không? Con sẽ gọi cảnh sát bắt cô ta ngay! Không thể tha cho cô ta!”

Vương Duyệt giữ chặt tay con gái, lắc đầu: bây giờ còn chưa thể báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát thì sẽ không thể giấu được chuyện này. Nếu Thi Đằng Sùng biết bà ta bị người đàn ông khác ngủ, còn quay video gièm pha thì chắc chắn sẽ để ý.

Nhớ lại thủ đoạn ác độc của Tiêu Khôn Hoằng, Vương Duyệt tức giận đến nổ phổi. Đối phương ngang ngược như thế, chắc chắn là biết bà ta không dám gọi cảnh sát, thậm chí không dám hó hé một câu. Dù sao video còn đang nằm trong tay Tiêu Khôn Hoằng.

Ánh mắt Vương Duyệt tràn đầy ác độc: Thi Nhân, tao sẽ không để yên chuyện này đâu.

Hai người cùng nhau về nhà họ Tiêu. Tiêu Khôn Hoằng lập tức bị ông cụ gọi đi, Thi Nhân còn kinh hãi về phòng ngủ. Trong đầu cô vẫn vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Vương Duyệt, cùng với khuôn mặt đầy máu. Thi Nhân rót ly nước uống cạn thì mới áp chế nỗi sợ hãi trong lòng. Nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh. Thi Nhân lại vào phòng tắm xả nước ấm, ngâm mình vào đó, ngăn cách với mọi thứ bên ngoài.

Hành vi vừa rồi của Tiêu Khôn Hoằng thật sự khiến cô hoảng sợ. Thi Nhân cảm thấy rất sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình cũng sẽ có kết cục như vậy. Dù gì trong bụng cô vẫn còn một đứa bé. Nhưng lần này rõ ràng Tiêu Khôn Hoằng muốn trút giận giúp mình, cô cảm thấy mình sợ anh như vậy thì hơi vô lương tâm.

Nếu hôm nay anh ta không kịp thời chạy tới, e rằng người gặp kết cục bi thảm đó chính là cô.

Thi Nhân, mày không thể mềm lòng. Đối xử nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Bây giờ mày rơi vào kết cục này là vì bị hai mẹ con Vương Duyệt lừa gạt, không thể phạm cùng một sai lầm lần thứ hai.

Thi Nhân ngâm mình thật lâu, mãi đến khi nước lạnh mới đứng dậy.

Cô lấy khăn lau khô mình, lúc này mới phát hiện hình như mình quên mang quần áo vào phòng tắm. Lúc nãy đầu óc cô rối bời, chỉ muốn tắm rửa bình tĩnh một chút, hoàn toàn quên chuyện lấy quần áo. Lúc nãy Thi Nhân thậm chí không cởi quần áo nên bây giờ đã ướt sũng, không thể mặc lại.

Cô nhìn thoáng qua phòng tắm, có khăn tắm của anh ta, còn có bộ đồ ngủ để thay đặt trên bệ rửa mặt. Thi Nhân lưỡng lự giữa khăn tắm và áo ngủ thật lâu, cuối cùng chọn áo ngủ, ít ra cũng có thể che thân.

Bây giờ cô chỉ mong sao Tiêu Khôn Hoằng còn chưa về phòng.

Thi Nhân thay đồ ngủ, phát hiện mình chỉ cần mặc áo là được, quần của anh ta thật sự quá dài, đi phết đất. Cô thử mở cửa ra nhìn thì không thấy có ai trong phòng. Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, chậm rì đi ra ngoài, đến bên sofa cầm đồ ngủ của mình chuẩn bị đi thay. Trước khi Tiêu Khôn Hoằng trở về, chỉ cần để áo ngủ lại chỗ cũ thì anh ta sẽ không bao giờ phát hiện đâu.

“Cô lại muốn bày trò gì vậy hả?”

Cửa bỗng mở ra, Tiêu Khôn Hoằng đứng trước cửa nhìn cô, không ngờ lại thấy cô mặc áo ngủ của anh ta.