Hôm sau Thi Nhân thức dậy, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, thân thể vô cùng khó chịu. Cô ngước nhìn trần nhà xa lạ, bỗng nhớ đến chuyện xảy ra tối qua.. Thất tình say rượu, người đàn ông xa lạ bị thương, vũ khí, kẻ truy sát, mọi thứ cứ như đang đóng điện ảnh vậy.
Thi Nhân cắn răng ngồi dậy… Người đàn ông khốn khiếp kia còn cưỡng ép cô nữa chứ. Biết vậy cô sẽ không giúp anh ta, cứ để anh ta tìm chết thì hơn.
Trên người cô vẫn mặc bộ quần áo tối qua, bị xé rách bươm, còn có một chiếc áo vest màu đen dính máu. Chắc chắn đây là áo của tên khốn đêm qua! Tiếc là cô không thấy rõ diện mạo của anh ta, nếu không cô nhất định sẽ cho anh ta biết mặt!
Lúc Thi Nhân chuẩn bị tắm rửa, cô phát hiện mình đang cầm chặt một viên ngọc bội, trông có vẻ rất đắt tiền. Cô nhớ ra rồi, đây là thứ được đeo trên cổ người đàn ông kia. Khi đó cô cố gắng muốn giữ lại bằng chứng nên mới kéo thứ này xuống.
Tên khốn nạn, hãy đợi đấy!
Thi Nhân vào phòng tắm tắm rửa, thấy dấu vết trên người, cô chỉ hận không thể chà rớt một lớp da.
Đầu giường còn đặt một bộ quần áo. Thi Nhân cảm thấy ghê tởm nên vẫn mặc bộ đồ hôm qua của mình. Cô không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Thi Nhân vừa đi vừa âm thầm mắng người đàn ông đêm qua. Nhưng sau khi xuống thang máy, cô lại đụng phải Châu Chính Bắc và Vương Ngọc San, cùng với một đám bạn học vừa nói vừa cười đi ra. Xem ra đêm qua họ cũng chơi suốt đêm.
Châu Chính Bắc hào phóng rút thẻ tính tiền, bạn học hâm mộ náo: “Tối qua chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ? Anh Bắc thật hào phóng với Ngọc San”
“Các cậu đừng dùng tiền để đánh giá Ngọc San. Trong lòng tôi, cô ấy chính là vật báu vô giá.” Châu Chính Bắc thâm tình thổ lộ, Vương Ngọc San thẹn thùng cúi đầu.
“Xin lỗi anh Bắc, tấm thẻ này không dùng được.”
“Sao có thể thể được? Các cô thử lại xem!” Sắc mặt Châu Chính Bắc bỗng thay đổi, nhất thời không hiểu ra sao.
Thử rất nhiều lần mà vẫn như cũ, thẻ không dùng được.
Bầu không khí náo nhiệt tức khắc trở nên căng thẳng. Nhân viên phục vụ cười khách sáo: “Anh có muốn đổi thẻ khác không ạ?”
Châu Chính Bắc siết chặt nắm tay. Anh ta làm gì còn thẻ khác mà quẹt? Trước kia những chuyện này đều có Thi Nhân thu xếp thay anh ta, anh ta chưa bao giờ cần lo chuyện tiền nong. Anh ta nổi giận gọi điện thoại: “Thi Nhân, sao cô lại ác độc vậy hả?”
“Tôi ác độc ư? Tấm thẻ đó vốn là của tôi, mấy năm nay anh ăn của tôi uống của tôi, dùng đồ của tôi, ra vẻ như con nhà giàu, lúc nào cũng xài tiền của tôi. Bây giờ nếu anh đã quyết định đến với người đàn bà khác thì tại sao tôi lại không thể đóng băng thẻ?”
Thi Nhân càng nghĩ càng cảm thấy trước kia mình là đồ ngốc, Châu Chính Bắc vừa thả thính cô không chịu nói rõ, vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ vật chất mà cô cung cấp.
Thế mà anh ta còn nói cô là kẻ thực dụng, là đồ trọc phú! Thi Nhân cảm thấy tấm chân tình của mình mấy năm nay đều đổ cho chó ăn!
Không, cho dù cô đổ cho chó ăn thì cũng sẽ không phải là loại lòng muôn dạ thú như Châu Chính Bắc.
Thi Nhân quay sang nói với giám đốc: “Tôi với Châu Chính Bắc đã chia tay, không cần nể mặt tôi làm gì, cứ làm theo đúng quy định đi.”
“Cô Nhân, cuối cùng cô cũng thấy rõ. Chúng tôi đều rất sốt ruột cho cô. Mấy năm cô ra nước ngoài du học, tên Châu Chính Bắc kia quẹt thẻ của cô giả vờ làm con nhà giàu, quả thực vô liêm si!”
Thi Nhân cười khổ. Ngày đầu tiên về nước cô đã chạy đến ăn mừng sinh nhật cho Châu Chính Bắc, không báo cho họ trước, ai dè lại bắt quả tang đôi cẩu nam nữ kia.
Nếu không phải nhờ lần này thì không biết cô còn sẽ bị lừa bao lâu. Bây giờ cô phải về nhà thăm mẹ cái đã, lâu lắm rồi cô chưa quay về.
Thi Nhân thò tay sờ viên ngọc bội trong túi: “Giám đốc, ông có thể giúp tôi tìm camera theo dõi trên tầng ba tối qua được không?”