Tổng Tài Thật Ngọt Ngào

Chương 119

Tập trước:

- Cái quái gì vậy chứ? Tại sao đúng hôm không có Chí Vương ở nhà thì lại xảy ra mấy chuyện thế này vậy. ( Cô sợ run lên cầm cập) Tiểu Lí ơi anh lạc ở đâu vậy chứ? ( Cô đảo mắt một vòng nhìn xung quanh như tìm kiếm một hi vọng gì đó)

Trong đầu Yên Yên lúc này rất lo sợ nhưng cũng không khỏi tò mò thứ vừa phát sáng rồi lại vụt tắt hẳn phía ngoài vườn kia là gì?

Mặc dù rất sợ nhưng bản tính là một người tò mò Yên Yên lấy lại tinh thần mím chặt môi, tay cầm chắc tia ánh sáng hi vọng từ điện thoại của Tiểu Lí cô cẩn thận từng bước từng bước mở cửa tiến ra ngoài.

Hôm nay trời lại không trăng không sao nên khu vườn có trở nên đáng sợ và âm u hơn bình thường.

Yên Yên từ từ đi được một đoạn thì bất ngờ dưới chân cô xuất hiện hai dãy đèn nhỏ xếp song song tạo thành một con đường dẫn thẳng ra khu vườn.

- Lại là chuyện gì nữa đây? ( Yên Yên tỏ ra khó hiểu với dãy đèn đột nhiên xuất hiện trong vườn nhà mình.)



Rồi cô cứ thế mà men theo dãy đèn ấy để đi. Chẳng có gì lạ nó chỉ dẫn cô đến một cái nhà mà mỗi buổi chiều cuối tuần Yên Yên và Chí Vương thường hay ra đó uống trà chiều, hóng gió.

- Hửm? Sao lại dẫn ra đây nhỉ? ( Cô lấy điện thoại ra tính mở đèn)

Đúng là do ông trời sắp đặt, khi vừa ra tới đó điện thoại của Tiểu Lí liền hết pin khiến Yên Yên hoảng sợ.

- Ây gì vậy chứ đến mày cũng phản tao? Trời ơi trong nhà đã đủ sợ rồi giờ ra tới ngoài này còn sợ hơn là sao?

Cô loay hoay đang không biết phải làm gì, có nên quay lại vào trong nhà không vì ngoài ngày cũng chẳng có gì có thể cứu cô thì đột nhiên mọi thứ sáng bừng lên.

- ( vì ánh sáng xuất hiện đột ngột khiến Yên Yên chưa thích nghi được theo bản năng cô lấy tay che mắt) Gì vậy?

Rồi " bụp" ( tiếng pháo kim tuyến nổ) giấy kim tuyến bay khắp nơi. Yên Yên mở mắt ra nhìn tất cả mọi người đều đông đủ ở đây.

- Tiểu Lí, Hạ Vy, Miêu Miêu, Tống Thiên sao tất cả mọi người đều ở đây? ( Tròn xoe mắt cô ngạc nhiên)

Mọi người chẳng ai nói gì chỉ nhìn nhau cười. Miêu Miêu cầm một chiếc khăn lụa tiến lại chỗ Yên Yên rồi bịt mắt cô lại.

- Miêu Miêu cậu làm gì vậy? ( Cô có hơi hoảng)

Miêu Miêu tiếp tục nắm lấy tay Yên Yên dắt cô đi về phía trước khoảng mười bước rồi dừng lại.

- Tớ đếm từ một tới mười sau đó cậu hẵng mở bịt mắt ra nhé.

Miêu Miêu từ từ, chầm chậm đếm.

- Một, hai, ba, bốn,........,chín, mười.

Khi vừa nghe Miêu Miêu đếm đến mười Yên Yên mới nhẹ nhàng mở bịt mắt xuống, cô bỗng dưng thấy mình đang đứng trong một hình trái tim được tạo thành bởi trăm ngàn cánh hoa hồng. Yên Yên ngước lên nhìn trước mặt cô lúc này là Chí Vương. Một bộ vest và phong thái đĩnh đạc, anh nở một nụ cười thật tươi với cô.

- ( Vẫn là giọng nói trầm trầm, ấm ấm ấy) Yên Yên em quay lại đằng sau đi.

Cô nghe lời quay lại phía sau nhìn. Là một chùm bong bóng to bay lơ lửng trên trần nhà.

- Em lấy nó xuống đi. ( Chí Vương nhẹ nhàng nói)

Yên Yên cũng với tay lên lấy chùm bong bóng xuống, lúc này những quả bóng ấy mới bắt đầu hiện ra những dòng chữ rõ rệt.

- " Will You Marry Me?"

Vừa đọc được dòng chữ cô bất ngờ lập tức quay lại nhìn anh. Nhưng hình ảnh cô nhìn thấy ngay khi quay lại đã khiến Yên Yên xúc động mà rơi nước mắt ngay lập tức.

Chí Vương đang quỳ xuống rồi đưa chiếc nhẫn mà anh đã chuẩn bị từ trước ra.

- Anh yêu em! Đồng ý lấy anh nhé!?