“Hai người...!hai người quen nhau sao?” Mẫn Nhu không dám tin, giọng run run.
Cận Úy Thành giống như không nghe thấy câu hỏi ấy, tia mắt chất chứa, nhìn Mẫn Huyền như muốn gào thét, cuối cùng vẫn là khắt chế nói lời từ tốn nhất:
“Hóa ra em sớm về Thượng Hải.
Sao lại muốn bỏ trốn?”
“Úy Thành! Anh buông em ra trước đã.” Mẫn Huyền nhỏ giọng.
Cận Úy Thành vẫn không buông tay, tuy nhiên anh đã cố không siết tay quá chặt làm đối phương khó chịu.
Anh vẫn duy trì nghi vấn:
“Về từ bao giờ?”
“Tháng trước.
Sẽ lại về Úc nhanh thôi...!Em cũng đã kết hôn rồi.”
Cận Úy Thành cười lạnh, sau đó buông hẳn cánh tay cô ra khỏi.
“Hai chị em cứ dùng cơm vậy, anh sẽ liên lạc với em sau.
Đừng trốn tránh!”
Cận Úy Thành quay lưng đi, lúc lướt ngang qua Cận Chí Minh và Đường Vận thì khẽ nói với họ một câu: “Theo bọn anh.”
Người Quản lý vẫn hòa hoãn tươi cười, tiếp tục hướng dẫn mọi người di chuyển đến phòng VIP đã đặt.
Cận Chí Minh nhìn Đường Vận, lịch sự thăm dò ý cô:
“Em cùng chúng tôi dùng cơm nhé! Được không? Tình cảnh vừa rồi đã phải làm em sợ.
Tôi thật lấy làm tiếc.”
“Không sao.
Có cả chị Giang, tôi cũng không muốn từ chối.”
Cận Chí Minh buông chiếc khăn trắng ra, nhìn vết máu bất giác nhíu mày lại, anh gọi Waiter bên cạnh, nhờ vả tìm bông băng y tế sau đó mới nắm tay Đường Vận đi theo cùng mọi người đằng trước.
“Em có học võ?”
“Vâng.”
“Khá thật đấy! Dẫu sao vẫn là kim loại gây vết thương, để ý kĩ thì cần phải tiêm phòng.”
“Vâng.”
“Lãnh Thiếu Phong bị tôi khiêu khích nhiều lần, nay cố ý dây dưa để phản kích lại, làm liên lụy đến em.”
Đường Vận chỉ một lòng nghĩ đến chuyện vừa nãy giữa Cận Úy Thành và người chị gái của Mẫn Nhu, nghe những lời Chí Minh vang lên bên tai, chỉ ậm ừ lấy lệ, ánh mắt mông lung dõi theo bóng dáng trước mặt.
Trang Dật Thăng cảm thấy chờ đợi quả thật khá lâu, không nhịn được rút điện thoại trong túi ra, muốn là gọi cho nhóm người Hàn Tước hối thúc.
Khi chuông điện thoại vang lên cũng là lúc Dật Thăng nghe tiếng động bên ngoài cánh cửa, anh ở phía này đi vòng ra khuôn viên quả nhiên thấy mọi người đang đi theo dọc hành lang tiến lại Khu VIP.
Anh thấy họ trông qua thì vẫy tay, cách nhau bởi con suối nhân tạo trong veo, cá chép vàng ung dung bơi lội.
Trang Dật Thăng trở lại bàn tiệc, niềm nở đón mừng.
“Chị dâu!”
Vẫn là Giang Linh Ngọc thu hút anh trước nhất, bỏ qua lời chào hỏi dành đến hai người anh em, Dật Thăng tiến lại lấy bó hoa tulip màu vàng đã chuẩn bị sẵn mang đến tặng cho Giang Linh Ngọc, bày tỏ tình cảm:
“Tặng chị.
Chúc chị luôn thành công và xinh đẹp! Thật ngại không thể kịp về tham dự hôn lễ của anh chị ở Luân Đôn.”
“Cảm ơn cậu nhé! Vẫn luôn nghe anh Hàn Tước nhắc nhiều về cậu, trong lòng mong ngóng lần hội ngộ này.”
“Anh ấy giấu chị thật kỹ.
Đến hôn lễ cũng bí mật tổ chức.
Sợ Thượng Hải này chao đảo khi biết anh ta thoát kiếp độc thân sao chứ? Chị nên để ý nhiều vào.”
Trang Dật Thăng bóng gió trêu đùa.
Hàn Tước hừ nhẹ một tiếng nắm lấy tay Linh Ngọc đi đến chỗ bàn tiệc và ngồi xuống, cố ý phớt lờ.
Cận Úy Thành một vẻ lạnh lùng, quay lại sau lưng nhìn nhìn.
Trang Dật Thăng để ý, lập tức dọ hỏi: “Còn có ai đến nữa sao?”
Vừa dứt tiếng, không đợi Cận Úy Thành trả lời thì bấy giờ đã thấy Quản lý đưa tay mời hai người khác nữa vào trong phòng VIP.
Một trước một sau không ai khác chính là Cận Chí Minh và Đường Vận.
Trang Dật Thăng có chút bỡ ngỡ nhưng đều là người anh quen biết cho nên vẫn rất phấn khởi tiến lại vui vẻ bắt tay với họ.
“Anh Trang! Chúng ta lại gặp nhau!”
“Tone! Anh thật chăm chỉ, thật sự là cứ để mình bay qua bay lại từ Zurich đến Paris và Thượng Hải thế sao?”
Trang Dật Thăng lịch sự kéo ghế cho Đường Vận rồi mới cùng Cận Chí Minh ổn định chỗ ngồi, anh vui vẻ đáp: “Lần này sẽ lưu lại Thượng Hải lâu một chút, tôi cũng đặt mua một căn nhà rồi, khu Hỉ Thước.”
“Khu đó an ninh tốt.
Cạnh bên là nơi viên chức cấp cao sinh sống, phải nói là có mặt mũi lắm mới mua nhà ở đó được.” Cận Chí Minh thật tình tỏ lòng ngưỡng mộ nói.
Trang Dật Thăng cười cười: “Đương nhiên phải cố gắng trù tính cho tương lai rồi.
Tôi cũng là vận dụng hết các mối quan hệ mới hoàn tất thủ tục nhanh chóng đấy.”
“Thế sao ạ? Người nhà của em sống ở đó.
Chúng ta như vậy trở thành hàng xóm rồi.” Đường Vận ngạc nhiên nói với Trang Dật Thăng.
Trang Dật Thăng bất ngờ, định nói điều gì đó thì nghe được Hàn Tước bên này mỉa mai:
“Trù tính cho tương lai nữa à? Cậu say mê cô cảnh sát đó nên mới chịu ở yên Thượng Hải này.”
Cận Úy Thành và Giang Linh Ngọc chỉ điểm vài món với nhân viên phục vụ, nhất thời chưa lên tiếng nói với mọi người ở đây, tuy nhiên vẫn lắng nghe bọn họ say sưa nói chuyện.
Trang Dật Thăng lại quay sang muốn hỏi Đường Vận câu vừa rồi nhưng lại trông thấy vết thương ở tay của cô thu hút sự chú ý, anh lo lắng hỏi han: “Tay em sao thế? Nhìn như mới là bị rạch trúng.”
“Không sao.
Một lúc nữa nhân viên sẽ mang đến bông băng và thuốc khử trùng giúp em ạ.”
“Lúc nãy có chút va chạm.” Hàn Tước giải thích.
Trang Dật Thăng cảm giác ly kỳ muốn vặn hỏi tiếp thì nghe Cận Úy Thành đối diện cất tiếng:
“Gọi món đi!”
Hàn Tước nhìn thấy quyển tạp chí ở góc chậu hoa sau lưng thì vớ tay đón lấy mở ra xem, ánh mắt ẩn đầy ý cười.
Giang Linh Ngọc nhìn Đường Vận, quan tâm nói: “Chị cũng chán ghét tên Lãnh thiếu kia, đôi khi còn thấy hắn õng ẹo hơn con gái.
Ban nãy em cũng không tính là hạ cước với hắn bao nhiêu.
Còn khiến mình bị thương.”
Trang Dật Thăng nhìn qua Đường Vận lại nhìn sang Hàn Tước cuối cùng đi đến giật lấy quyển tạp chí trên tay của Hàn Tước sau đó về chỗ ngồi mới tò mò nghi vấn: “Đường Vận đánh tên Lãnh Thiếu Phong kia sao? Lại có bản lĩnh này.
Thư ký của Cận Úy Thành quả nhiên không thể xem thường.
Nhìn người thì mảnh mai như vậy.”
“Nhắc đến hắn thì lại bực mình.
Đường Vận! Những lần sau có chạm mặt hắn em phải cẩn trọng, không biết loại người kiêu ngạo hạ lưu đó có làm ra loại chuyện gì mất chừng không.” Cận Chí Minh lo âu.
“Tôi không sợ.
Anh cũng yên tâm đi.
Tôi sẽ không háo thắng khiêu khích đến hắn.”
Đến lượt Trang Dật Thăng xem thực đơn, gọi món rất tập trung, dường như đang bị bỏ đói, món nào cũng muốn thử hết.
Đường Vận bên cạnh nhìn đến quyển tạp chí làm Trang Dật Thăng kích động giành về đã bị gập lại dấu trang.
Bên trong là hình ảnh cô cảnh sát trẻ trong một đợt huấn luyện sinh viên, tay nâng súng nhắm vào bia, thần thái rất lạnh lùng.
Nhưng mà, đây chẳng phải chị An Kiệt sao?
“Nữ cảnh sát mà anh Trang ái mộ là chị ấy sao chứ?” Đường Vận không giấu giếm ngạc nhiên, vô tư bật hỏi.
Trang Dật Thăng đang hăng say bàn luận về các món ăn với nhân viên phục vụ, nghe Đường Vận bên cạnh thốt lên thì chú ý đến, anh xoay mặt lại đồng thời phất tay ý bảo với nhân viên như vậy đủ rồi.
“Cô cảnh sát ấy cũng như Thư ký Đường đây, ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ mà khiến Trang thiếu người ta động lòng.”.