Cố Niệm vội vàng thu hồi ánh mắt: "Không.. không nhiều lắm".
Mặt cô ửng hồng kịch liệt, lan tràn từ mang tai cho đến cổ, cũng may lực chú ý của Giang Diệc Sâm đều dành cho dĩa tôm: "Sau đó?".
"Anh đặt ở đó đi, tôi tự mình đến là được rồi". Cố Niệm vén tóc ra phía sau, thanh âm trầm trầm, hơi có chút chột dạ.
Giang Diệc Sâm liếc một mắt dò xét, một lát sau cảm thấy rằng chính mình nghĩ thế nào cũng không ra được, cầm lấy một ít gừng: "Cái này cần thiết sao?".
Cố Niệm nhìn anh chăm chú và chỉ nói đơn giản: "Phải, cần cắt thêm một củ tỏi nữa". Sau đó, cô có vẻ không tin tưởng: "Anh sẽ cắt nó sao".
"Miễn cưỡng".
Sau khi Cố Niệm đặt bắp cải con lên dĩa, cô liếc nhìn Giang Diệc Sâm đang cắt gừng, cô hơi ngạc nhiên, đây là người cô thầm mến nhiều năm, giờ lại rửa tay nấu canh cùng cô như cô từng nghĩ sao.
Thế nhưng, cô vẫn có một chút buồn chứ?
Trên bàn cơm, Cố Niệm đặt đũa, sau đó mời mẹ Giang và Giang Diệc Sâm để ăn tối.
Mẹ Giang gắp một miếng khoai lang bỏ vào miệng khen: "Mẹ từng ăn món này ở vùng Đông Bắc hơn 20 năm trước. Con làm rất giống."
Cố Niệm cúi đầu có một chút xấu hổ.
Mẹ Giang càng nhìn cô càng hài lòng, thậm chí bà còn cảm thấy cưới cô là quyết định đúng đắn nhất mà Giang Diệc Sâm từng làm. "Con dâu ta vừa xinh đẹp, tài nghệ lại tốt, đây là những phước lành mà con đã gieo trồng trong cuộc sống của con!"
Một giọt mồ hôi lạnh đột nhiên rơi xuống trên trán Giang Diệc Sâm.
Cố Niệm càng thêm xấu hổ: "Dì.. à, mẹ đừng khen con như vậy."
"Thành thật mà nói." Mẹ Giang đang có tâm trạng tốt: "Diệc Sâm, con bóc một con tôm cho Niệm Niệm. Con bé đã rất vất vả để nấu một bàn nhiều món ăn như vậy. Con đừng nhẫn nhịn ăn như vậy."
Giang Diệc Sâm vừa nhấc đũa tôm, có nhầm lẫn gì không? Để anh bóc tôm, kịch bản bình thường không phải cô sẽ là người bóc tôm, đưa lên miệng, nói với anh: "Chồng, ăn tôm, em bóc". "..."
Tuy nhiên, sự khác biệt giữa mơ tưởng và thực tế là quá xa, anh không dám cãi mệnh lệnh của mẹ mà bỏ con tôm đã bóc vào bát của Cố Niệm, giọng nói không được tự nhiên: "Ăn tôm đi!"
Cố Niệm mỉm cười: "Cảm ơn".
Thời gian ăn tối xong cũng không còn sớm, Cố Niệm nhỏ giọng hỏi Giang Diệc Sâm: "Chúng ta lúc nào thì trở về vậy?".
Tai của Mẹ Giang rất sắc bén, nghe vậy liền nói: "Con về làm gì? Cứ ở đây đi. Các phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ. Mẹ đợi các con trở về, nhớ rằng tất cả đồ ngủ của con đều đã ở đó!"
Cố Niệm đột nhiên hiểu ý của mẹ Giang, đó là bà muốn cô ở cùng phòng với Giang Diệc Sâm.
Cô vừa muốn nói chuyện, Mẹ Giang đã nói: "Mẹ nhớ con đã nấu ăn ra rất nhiều mồ hôi, mẹ đi lấy quần áo cho con."
"Không cần đâu mẹ, cứ để con tự đi lấy." Không nói được, Cố Niệm đành phải đứng dậy nghiêng người đi qua mẹ Giang.
Bởi vì Giang Diệc Sâm còn có chuyện ở công ty, nên trước tiên đi xử lý công việc.
Anh vừa bật máy tính để gửi email, cửa phòng làm việc được mở ra, An Thiên Huệ bưng một tách trà vào: "Con trai, mẹ pha cho con một tách trà."
Giang Diệc Sâm vội vàng đưa tay nhận lấy: "Mẹ, mẹ đừng bận rộn như vậy, mẹ đi nghỉ ngơi đi. Con có chuyện cần giải quyết."
An Thiên Huệ buông tay ra: "Được rồi, con uống trà trước đi."
Giang Diệc Sâm nhấp một ngụm, cau mày nói: "Sao mùi vị có chút kỳ lạ, đây là loại trà gì?"
"Trà hạt tỏi tây".
"Mẹ lấy đâu ra thứ kỳ lạ này vậy?"
"A, cái này làm sao có gì kỳ quái." An Thiên Huệ vỗ vỗ vai con trai: "Con có biết trà này làm gì không?