Đêm mùa đông lạnh giá, Tiêu Tiểu Diệp xoa xoa cái bụng tròn to của mình, ngắm nghía một lúc rồi nhẹ cười.
" Niên Vũ, sau này con của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?" Cô quay sang hỏi cái vị đang an nhàn gác chân xem phim bên cạnh.
Hắn hờ hững đáp lời, " Chỉ cần mang gien của anh thì nhất định sẽ là một thiên tài."
Tiêu Tiểu Diệp thật cạn lời, mấy bữa nay, Bạch Niên Vũ nhà cô dưới sự áp bức của vị nào đó nên cứ đúng tám giờ tối là lại phải bật TV xem phim mà vợ của cái vị kia đóng với mục đích tăng rating cho phim. Không chỉ mình Bạch Niên Vũ mà cả một đống người cũng bị ép buộc phải xem. Xem nhiều thành nghiện nên Bạch Niên Vũ đã trở thành mọt phim.
Bộ phim mà hắn xem tên là " Giai nhân phương Bắc", nó là phim về thời dân quốc. Một cô tiểu thư tên Mẫn Mẫn, gia cảnh sa sút phải tự gồng mình lên để bảo vệ gia tộc. Trên con đường đó, gặp được phó tướng Hoàng Nam rồi bắt đầu mối tình yêu bỏ bỏ yêu. Hôm nay là cảnh Mẫn Mẫn tự tay giết chết chị gái ruột vì vinh hoa mà bán rẻ gia tộc của mình.
" Em đừng nói chuyện, Mẫn Mẫn sắp giết được Hà Kì rồi." Anh phất tay, ý chỉ cô đừng làm phiền anh.
Cô đơ mặt, " Hừ, bây giờ nếu như em sinh con tới nơi chắc anh cũng phải xem nốt phim rồi mới đưa em đi."
Bạch Niên Vũ không để ý, tiếp tục xem phim.
Tiêu Tiểu Diệp bực bội xem cùng anh.
Mẫn Mẫn khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt tràn đầy sắc bén cầm súng hướng về Hà Kì.
" Tỉ tỉ, tạm biệt!" Tiếng nói vừa cất lên, viên đạn rời khỏi súng.
Bạch Niên Vũ nghe xong thì vội vội vàng vàng bế cô lên, gọi giúp việc đưa xe tới.
Thần Dực lái xe nhanh vun vút lao giữa đêm, ngoài trời mưa rơi lất phất.
" Mẹ nó, ông còn chưa xem xong phim!" Bạch Niên Vũ vừa an ủi cô vừa nói.
Tiêu Tiểu Diệp: Con ơi là con, con thương mẹ thì sau này sinh ra hành ba con giúp mẹ nhé.
Khi tới bệnh viện, Bạch Niên Vũ trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ tơ tằm, chân đi dép trong nhà, bế cô chạy thục mạng tới khoa sản.
Bác sĩ quan sát một hồi rồi dặn cô phải thở từ từ.
Cơn đau dưới bụng bắt đầu cào lên, Tiêu Tiểu Diệp mồ hôi chảy dọc trán.
Đừng cứ nghĩ mấy chị nữ chính có bàn tay vàng thì đi đẻ vẫn auto đẹp nhé. Tiêu Tiểu Diệp tóc tai lộn xộn, mặt nhăn nhó.
" Bạch Niên Vũ, mẹ nó, sao lúc làm thì anh hưng phấn mà lúc đẻ thì mình tôi đau hả?"
Ôi mẹ ơi, phụ nữ đi đẻ làm thánh chửi.
" Đừng nói với anh là lúc ấy em không hạnh phúc." Bạch Niên Vũ ngồi bên cạnh thờ ơ bóc cam ăn, sau đứng dậy, mày mò tìm điều khiển TV. Y tá ngây ngốc đưa cho anh, anh bật lên rồi ngồi nhàn nhã xem phim, mặc kệ bà vợ của mình.
Tiêu Tiểu Diệp mặt đen như vừa bị nhúng vào lọ mực. Đừng bao giờ tin vào việc các anh nam chính sẽ nắm tay an ủi vợ khi vợ sinh. Lấy minh chứng là cái vị đang gác chân xem phim kia là biết.
" Mẫn Mẫn, cô rất tốt. Loại phụ nữ đó là phải double-kill."
Hà, còn bình luận nữa cơ chứ.
" Đẻ xong tôi muốn li hôn. Mẹ nó, chồng gì như này thì chết quách cho xong." Cô vừa thở vừa hét.
" Cứ từ từ, tử cung đã mở đâu mà em lo sợ." Bạch Niên Vũ ngồi ngang nhiên nói.
Tiêu Tiểu Diệp cầm cái lọ hoa bên cạnh, ném thẳng vào cái TV.
Rầm...
Mục tiêu không trúng.
A few later....
Ten tèn ten tèn ten ten.
Tùng xảo tùng xèng tùng tùng xảo
Nhạc hết phim vang lên, vị nào kia mới đứng dậy, đi tới chỗ cô.
" Nãy giờ anh chuẩn bị rất kĩ tâm lí rồi." Nói xong thì kéo ống tay áo ra đặt tay cô lên. " Em muốn cào, muốn cấu gì thì làm đi."
Hoá ra không phải là boss ta muốn xem phim mà đang cố gắng nhịn đau để cho cô mượn tay giải quyết nỗi buồn.
Tiểu Diệp không thể cảm động nổi, lúc sáng, hắn bỗng nhiên nổi hứng cắt móng tay cho cô, nguyên lai là để có ngày hôm nay. Mẹ nó, nhịn đau cái gì, bà đây bị anh nhổ móng rồi.
Các thanh niên ạ, trước khi đưa vợ đi đẻ thì hãy nhớ cắt móng tay cho vợ.
Bụng ngày càng đau, mặt cô tái nhợt đi.
Bạch Niên Vũ cố nói chuyện với cô để phân tán cơn đau.
" Em thích nhất là con vật gì?"" Bạch Niên Vũ hỏi.
" Chó." Tiêu Tiểu Diệp trả lời.
Bạch Niên Vũ rút máy ra gọi cho mẹ.
"" Mẹ có cần con nữa không?""
""...""
Ôi trời, lão công nhà cô.
" Anh không thấy mình đang làm tổn thương giá trị của chó sao?"
" Không, anh dù là chó thì cũng là Cẩu Vương, em là Cẩu Hậu."
Điện thoại: " Tiểu Vũ, con ở đâu đấy?"
Bạch Niên Vũ: " Tiểu Diệp sinh rồi."
Một lát sau, cả một tập đoàn tới để chờ cô.
" Bạch Niên Vũ, kiếp sau anh là người đẻ đi, tôi muốn làm đàn ông." Cô càng ngày càng lắm lời.
" Không đâu. Anh là công, em là thụ." Bạch Niên Vũ nhanh chóng trả lời.
" Mẹ nó, cút ngay cho bà." Tiêu Tiểu Diệp hét lên.
Bác sĩ: " Cố lên, sắp mở rồi!"
Một cánh tay bỗng nhiên đưa tới trước miệng cô, " Cắn đi."
Tiêu Tiểu Diệp không khách khí, cắn chặt, răng nghiến đau, chẳng mấy chốc trong miệng đau có vị máu tanh.
" Nể lắm anh mới cho em cắn vào tay vàng bạc của anh đấy."
Cô cắn mạnh hơn.
Tay còn lại của vị kia xoa xoa đầu bết mồ hôi của cô, " Chậc chậc, đầu bẩn thế này, lại phải bắt anh gội rồi."
Anh ấy, có thể không nói những lời yêu đương mật ngọt nhưng chỉ cần câu này thì cũng đủ rồi.
" Cố lên, nghe nói phụ nữ sinh con xong ngực sẽ to hơn, hãy vì một tương lai tươi đẹp phía trước."
Cho phép được rút lại câu nói trước.
Bốn tiếng đồng hồ trôi qua, em bé vẫn chưa chịu ra.
Tiêu Tiểu Diệp gần như kiệt sức, hai mắt mờ đi.
" Diệp này, em hỏi anh vì sao làm tình luôn tắt điện phải không? Bật mí cho em nhé, nơi xương sườn của anh đã khắc lên một cái tên, một chiếc nhẫn và một câu nói." Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nói trầm nhẹ của Bạch Niên Vũ, " Bao lâu qua, không cho em biết là bởi vì người ta xấu hổ."
Khoé môi cô bỗng nhiên kéo cong lên.
" Sinh xong thằng này rồi thì không sinh nữa, chúng ta vứt nó trong xó rồi cùng đi vui chơi khắp thế gian." Bàn tay ấm áp của anh cầm chặt tay cô.
" Nhưng còn phải sinh thêm một bé gái nữa để con có thể gội đầu cho em gái." Tiểu Diệp mơ màng nói.
" Không cần đâu, dù sao thì nó cũng phải học cách gội đầu để sau này gội cho vợ nó."
Tiểu Diệp nghe xong, dùng tất cả sức bình sinh của mình, gắng gượng một hơi rồi hét lên.
Tiếng em bé kêu khóc oa oa.
Nụ hôn ấm áp đặt lên trên trán cô.
" Vợ ơi, em rất cố gắng."
Đang định ngọt ngào đáp lại thì một gáo nước đã xối xuống.
" Vì em mà đêm nay anh đã mất mười bảy phút phim rồi đấy."