Tổng Tài Ôn Nhu Của Ta

Chương 40

Tần Lam ăn hết lại đòi, Vương Minh đành kéo Cố Viễn đi mua đồ. Tiểu mao chán nản, chạy ra ôm chân Cẩm Mạn đòi bế. Cẩm Mạn cảm thấy Tần Lam 3 tuổi thực đáng yêu, cưng chiều bế mèo con lên, véo véo má. Cô không phải lolicon, chỉ là cho dù Tần Lam ở dạng nào cô cũng đều yêu thích. Tần Lam từ lúc thu nhỏ lại cũng đáng yêu hơn, hay cười hơn, còn biết làm lũng nữa. Cẩm Mạn mặc dù rất thích nhưng vẫn có chút tiếc nuối, vuốt ve má tiểu mao hỏi "Bao giờ thì em trở lại?" Tiểu mao đang hưởng thụ trong lòng Cẩm Mạn, lười biếng mở mắt, ngáp một cái. Cẩm Mạn trong đầu chỉ có một ý niệm là muốn ăn tươi nuốt sống sinh vật đáng yêu siêu cấp hại người kia. Tần Lam suy nghĩ chút, trả lời "Vài ngày nữa. Mỗi ngày em sẽ tăng thêm vài tuổi, hôm nay 3 tuổi, mấy ngày tới sẽ lần lượt đạt mốc 5 tuổi, 10 tuổi, 15 tuổi, 18 tuổi, 24 tuổi và trở về bình thường. Nhưng mà có điều mỗi ngày em sẽ mất kí ức một lần, kí ức sẽ chỉ dừng lại ở khoảng thời gian đó thôi. Ví dụ em ở tuổi 15 sẽ chỉ có ký ức 15 tuổi. Mấy cái này em đã từng đọc trong sách cổ, chỉ có điều không ngờ sẽ gặp phải." Nói xong bụng kêu vài tiếng ọc ọc, quay sang làm lũng "Mạn, em đói, chị nấu cho em ăn nha~~." Cẩm Mạn bị sự đáng yêu của Tần Lam chi phối, ngây ngất vào bếp nấu cơm. Vương Khiết cười cười, đưa tay xoa đầu Tần Lam. Tần Lam phồng má, chạy đến bên Vương phu nhân, leo vào chiếm tiện nghi. Vương tội nghiệp chỉ trong một giây mất luôn vợ, ghen tị cắn răng ngồi nhìn. Sau bữa tối, Tần Lam nó căng bụng, ngồi trên sopha xem tivi. Chợt Igrit từ đâu nhảy đến, lại gần ngửi ngửi cô. Tần Lam giờ chỉ lớn hơn nó một chút, lười biếng đẩy đẩy tiểu mao ra. Tiểu mao ngồi xuống, ánh mắt khó hiểu nhìn đại mao, meow hai tiếng. Mama oai phong thường ngày của nó giờ chỉ lớn hơn nó một chút làm tiểu mao không khỏi không phục, muốn tranh tài cao thấp với đại mao. Tần Lam như hiểu ý nó, ngồi thẳng dậy khoanh chân nhìn nó. Mèo nhỏ giương mắt nhìn mèo lớn, sau gần 5 phút, tiểu mao không chịu được, nháy mắt một cái. Tần Lam đắc ý nói "Ngươi thua rồi, biết điều thì né sang một bên để ta xem phim. Đúng rồi, hay là......". Đại mao vỗ vỗ vào bên cạnh, tiểu mao ngoan ngoãn đi đến nằm xuống. Tần Lam sớm đã huấn luyện mèo nên nó rất nghe lời, hài lòng nằm xuống, gối đầu lên bụng mềm mại của tiểu mao. Cẩm Mạn đi ra, nhìn thấy một màn mèo lớn gối đầu mèo nhỏ ngủ, vội rút máy bấm chục cái, gửi cho Cố Viễn, Trương Minh, Vương Khiết. Gửi xong lại gần nhẹ nhàng bế mèo lớn lên, phủi lông mèo trên đầu Tần Lam, bế cô lên phòng. Cẩm Mạn lay nhẹ người Tần Lam, khẽ gọi cô dậy. Tiểu mao chớp chớp, đưa tay dụi mắt, mặt ngơ ngác. Cẩm Mạn muốn xịt máu mũi, đáng yêu quá thể!! Quay mặt đi nói "Em mau đi tắm đi." Tần Lam lười biếng không thèm đáp, nhắm mắt ngủ tiếp. Cẩm Mạn chờ mãi không thấy trả lời, quay mặt lại đã thấy mèo con ngủ rồi, bất lực lắc đầu, không nỡ đánh thức. Cẩm Mạn đứng dậy vào nhà tắm bê ra một chậu nước, dùng khăn lau sạch người cho tiểu mao, thu dọn rồi nằm xuống bên cạnh, ôm gọn tiểu mao vào lòng. Mèo con thấy hơi ấm, quen thói rúc vào lòng Cẩm Mạn, tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Cẩm Mạn cảm thấy bụng như có vật đè, cổ truyền đến cảm giác lạnh buốt khiến cô rùng mình mở mắt ra, chưa kịp động đậy bên tai đã vang đến giọng nói non nớt "Cấm động đậy. Cô là ai? Tại sao lại ở trên giường tôi?." Cẩm Mạn tỉnh hẳn, chớp chớp mắt nhìn người bên trên. Tần Lam tay cầm dao kề cổ Cẩm Mạn, chân tay cô cũng bị người kia đè chặt, hình như Tần Lam lớn hơn rồi thì phải. Cẩm Mạn mỉm cười, đổ mồ hôi nghĩ thầm em ấy sẽ không giết mình chứ?. Tần Lam với tay bật đèn ngủ, qua ánh sáng đèn quan sát Cẩm Mạn, giật mình trèo xuống, cẩn thận hỏi "Cô là mẹ Cẩm Mạn?." Cẩm Mạn bất ngờ, mấy giây sau nở nụ cười gian xảo "Đúng vậy! Cháu là Tần Lam?." Tần Lam gật đầu, hỏi tiếp "Tại sao cô lại ở trên giường cháu?". Cẩm Mạn trả lời tiếp "Cháu thích Cẩm Mạn nhà cô à?." Tần Lam giật mình đỏ mặt, quay đi ấp úng "Không có! Mà đấy không phải vấn đề, cô vẫn chưa trả lời cháu." Cẩm Mạn ngồi dậy, xoa đầu Tần Lam, nói "Mau đánh răng rửa mặt đi, xuống nhà rồi nói." Nói xong đi ra ngoài, đóng cửa. Tần Lam nghi ngờ nhìn đến khi cửa đóng, đi vào nhà tắm. Tần Lam xong xuôi, đi xuống nhà, gặp lão Trương ở cửa phòng ăn. Cô giật mình lùi về sau, sợ hãi hỏi "Ông là.....lão Trương?" Lão Trương mỉm cười gật đầu, đưa tay thành động tác mời, chỉ vào bếp. Tần Lam càng thêm nghi ngờ, mở cửa vào, leo lên ghế nhìn xung quanh. Cố Viễn hỏi "Mẹ thế nào rồi? Có sao không?". Tần Lam nghi hoặc, nhìn xung quanh, anh ta hỏi mình à? Mãi không có ai trả lời, cô lại ngước lên nhìn Cố Viễn hỏi "Anh hỏi tôi?". Cố Viễn kỳ quái nhìn Tần Lam, thật sự không nhớ gì sao? Tần Lam suy nghĩ, sau 2 phút liền có thể khẳng định suy luận, ngước lên hỏi, giọng hơi ngập ngừng "Tôi.........bị mất ký ức đúng không? Không phải, tình huống này thì phải là bị teo nhỏ. Tôi bị teo nhỏ rồi mất ký ức đúng không?." Cẩm Mạn bê một khay đồ ăn ra, đặt trước mặt Tần Lam, xoa đầu cô "Đúng vậy, sao em biết?" Tần Lam nói "Lão Trương già đi chứng tỏ đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn ở hình dạng trẻ con chứng tỏ không phải mất trí nhớ, hơn nữa nếu đúng thế thì chỉ có thể là teo nhỏ vì nếu là xuyên thời gian thì không đúng vì có vẻ mọi người không hề ngạc nhiên. Trên phòng ngủ cũng có ảnh người trông giống em nhưng là ở 28 tuổi, trùng với số năm lão Trương già đi nên có thể khẳng định vậy." Tần Lam nói xong một tràng, quay ra nhìn vẻ mặt mọi người. Trương Minh gãi đầu "Chị quay về 5 tuổi mà còn thông minh thế thì đám thiên tài chỉ là lũ bỏ đi à?" Tần Lam nhìn Trương Minh, suy nghĩ chút rồi nói "Anh có phải là con trai lão Trương không?" Trương Minh gật đầu "Đúng vậy! Hình như lúc chị 5 tuổi em còn chưa ra đời mà nhỉ?". Tần Lam nhún vai "Anh gọi tôi là chị chứng tỏ bé tuổi hơn tôi. Ký ức của tôi chỉ dừng lại ở 5 tuổi nên có thể là sau này anh mới được sinh ra, hơn nữa lại nhìn rất giống lão Trương nên rất có thể là con trai ông ấy." Trương Minh bày bộ dạng chị là quỷ chắc? Chắp tay Bái phục.