Tổng Tài Ôn Nhu Của Ta

Chương 26

Cả phòng họp sững sờ, việc Tần phó tổng rút còn có thể hiểu được chứ việc này quá bất ngờ. Ai cũng biết Tần Lam cưng chiều Cẩm Mạn ra sao, chống lại Cẩm Mạn cũng là chống lại Tần Lam. Cả giới truyền thông trước đây cũng rầm rộ đưa tin về quan hệ hai người, thiết nghĩ chỉ cần chờ tin tổ chức hôn lễ của hai vị tổng tài nữa là xong, ai ngờ Tần lão gia lại bất ngờ đưa tin này khiến mọi người không khỏi bất ngờ. Tần Lam trong lòng run rẩy một đợt, sắc mặt trắng bệch, mắt mở to hết mức. Cẩm Mạn còn bất ngờ hơn, vội nhìn sang Tần Lam, thấy cô cũng không khá hơn là mấy. Cẩm Mạn đứng dậy, hỏi lại "Chú, tại sao lại đột ngột thế?" Tần Cảnh khoát tay "Không cần lo, ta đã an bài hết rồi. Nếu không có gì thì buổi họp kết thúc." Nói xong rẽ đám phóng viên đi ra. Tần Lam nhắm mắt, tựa hẳn vào ghế, ra hiệu với Cố Viễn. Cố Viễn nhanh chóng đuổi phóng viên cùng mấy vị lãnh đạo ra, chỉ để Cẩm Mạn, Trương Minh ở lại. Tần Lam nghĩ mãi không thông, tại sao Tần Cảnh lại làm thế? Là do vụ Tiêu Dao hay sao? Cô không chịu nổi nữa, ngực truyền đến cảm giác đau tức, khó thở. Cẩm Mạn tiến lại, ôm Tần Lam. Tần Lam ngước lên, không nói nhiều, đứng dậy, đi ra ngoài. Trương Minh đi theo, để lại Cố Viễn cùng Cẩm Mạn bên trong. Cẩm Mạn khoé mắt hơi cay, quay sang nhìn Cố Viễn "Cố Viễn, đi với ta đến Tần gia được không?". Cố Viễn nhìn sang Cẩm Mạn, gật đầu, ra ngoài lấy xe.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tần Lam uống một hớp rượu, hỏi Trương Minh "Cậu đi theo tôi làm gì?". Trương Minh ngồi xuống bên cạnh, giật ly rượu trong tay Tần Lam ra, nhíu mày "Tất nhiên là giám sát chị rồi. Sao chị lại chạy đến đây làm gì? Dạ dày chị không tốt, không nên uống thứ này!. Lại còn đến địa bàn của Tiber nữa, chị thích lao đầu vào chỗ chết à?" Tần Lam khó chịu, giật lại ly rượu, uống một hơi hết sạch. Lại rót ly nữa, không nhìn Trương Minh nói "Cậu về đi." Trương Minh lắc đầu "Em không về đâu. Nếu chị không về thì em sẽ uống cùng chị, nhưng phải ăn lót bụng đã không sẽ bị đau dạ dày." Nói rồi gọi bồi bàn tới, cầm menu lên đọc.
Tần Lam im lặng, cúi đầu, ngón tay vẽ vẽ lên mặt bàn. Trương Minh gọi xong, quay sang nhìn Tần Lam. Trương Minh chăm chú nhìn những nét vẽ, đột nhiên hiểu ra Tần Lam muốn gì, đứng dậy nhắc nhở "Chị nhớ ăn đấy, em có việc đi đây." Tần Lam ngẩng đầu nhìn, gật đầu rồi lại cúi xuống vẽ tiếp. Bồi bàn đem món ăn đến, Tần Lam cầm dĩa chọc chọc, cắm một miếng cho vào mồm. Thò tay vào túi lấy ra tai nghe không dây, bật chế độ nghe trộm. Tần Lam gắn thiết bị nghe trộm trên người Tần Cảnh lúc ở công ty để đề phòng. Tai nghe phát ra tiếng nói chuyện.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cẩm Mạn lên tiếng trước, hỏi Tần Cảnh "Sao chú lại muốn cháu kết hôn với Tiêu Hàn?". Tần Cảnh nói luôn "Tiêu gia là chỗ dựa vững, giúp cháu củng cố vị trí, hơn nữa con bé rất tốt, lại lễ phép, nghe lời. Nó sẽ giúp cháu được nhiều việc." Cố Viễn nghiến răng "Mẹ tôi tốt hơn cô ta vạn lần, tại sao không chọn? Hơn nữa mẹ tôi với Cẩm Mạn thích nhau, ông hẳn cũng biết, vậy mà còn làm vậy. Mẹ tôi là con ruột ông, tại sao ông luôn coi mẹ là cái gai trong mắt? Nếu ông vẫn muốn làm vậy, tôi cũng sẽ rút khỏi công ty, đồng thời rút vốn từ Vương gia luôn." Tần Cảnh tức giận "Mày muốn rút tao cũng không giữ, mày tưởng công ty phải có chúng mày mới có thể phát triển sao? Đáng lẽ tao nên bóp chết mày lúc ấy chứ không nên để mày sống đến bây giờ!" Cố Viễn hừ lạnh "Mẹ tôi phải cầu xin ông ông mới tha cho tôi chứ nếu mẹ tôi không đến, e rằng tôi đã chết từ lúc ấy. Tốt nhất ông nên tự lượng sức mình, sẽ có ngày tôi trả thù cho cả gia tộc tôi." Cố Viễn đứng dậy, bỏ ra ngoài. Cẩm Mạn vội tạm biệt Tần Cảnh, đi ra ngoài. Cố Viễn chở Cẩm Mạn về nhà rồi đi thẳng đến nhà Vương Minh bàn việc. Cẩm Mạn mệt mỏi, ngồi trên sopha, gọi cho Tần Lam nhưng không ai bắt máy. Bực tức ném điện thoại xuống đệm, bỏ lên nhà thay quần áo. Lát sau Tiêu Hàn lái xe đến gọi. Cẩm Mạn thay xong lễ phục, đi xuống. Hôm nay cô có buổi hẹn phải tham gia, địa điểm là quán bar thuộc địa bàn của Tiêu gia. Cẩm Mạn không nghĩ nhiều, lên xe đi. Tiêu Hàn khẽ liếc sang phía Cẩm Mạn, ban đầu cô chỉ định lừa cô ta để chia rẽ Tần Lam với Cẩm Mạn, nhưng chỉ tiếp xúc vài lần, cô đã lỡ yêu kẻ thù của chị mình. Cô muốn trả thù cho chị nhưng lại không nỡ tổn thương Cẩm Mạn, Tiêu Hàn quyết định chuyển mục tiêu sang Tần Lam, nhất định phải làm cô ta đau khổ. Tia độc ác loé lên trong mắt Tiêu Hàn, chỉ tiếc là khoảng khắc quá ngắn ngủn, Cẩm Mạn chưa kịp thấy. Rất nhanh, xe đỗ lại trước một quán bar lớn. Cẩm Mạn xuống xe, đi vào trước, Tiêu Hàn theo sau. Hai người đi vào phòng VIP, đã có rất đông người ở đấy, hầu hết là thương nhân nổi tiếng, có cả phóng viên, nhà báo. Tiếng nhạc cùng tiếng cười đùa vang lên nhức đầu. Cẩm Mạn nhíu mày, rất nhanh lại dãn ra, đi đến một bàn ngồi xuống.