Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 50: Tôi Không Có Đẩy



Hứa Thanh Khê không kìm được lập tức choáng váng.

Chỗ cô và đứa bé, cách mọi người một khoảng cách không xa, đám người Quân Phong Linh ở ngay sau lưng bọn họ.

Đứa trẻ rơi xuống nước không ngừng vừa khóc vừa giãy giụa...!
Lập tức giống như là thọc vào tổ ong vò vẽ.

Ở trong mắt mọi người, giống như Hứa Thanh Khê đẩy đứa trẻ ngã vào trong hồ.

Chuyện bất quá chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Khê cũng có chút sững sờ.

Đang êm đẹp, lại xảy ra chuyện như vậy.

Không chờ cô xuống nước vớt đứa trẻ lên, Quân Phong Linh liền chạy đến ngay sau đó đẩy cô dạt qua một bên, "Hứa Thanh Tuệ, cô muốn làm gì?"
Một đám người hoảng hốt vây quanh.

"Bé cưng, con bình tĩnh, đợi mẹ xuống cứu con."
Quân Phong Linh vừa gào lên, vừa vội vã cởi giày cao gót.

Thân người cô lắc lư lảo đảo, cũng suýt nữa đứng không vững.

Đứa trẻ trong hồ bị dọa sợ mặt mày trắng bệch, vào lúc này lại sặc nước hồ.


"Ai da, phải làm sao bây giờ?" Bà Kim Hồng nóng ruột đến độ đầu đầy mồ hôi.

Sau lưng Lâm Gia Nghi đỡ lấy bà, hô lớn: "Người đâu!"
Quân Phong Lan cũng muốn giúp một tay, không biết làm sao đứa trẻ càng lúc càng trôi ra xa.

Đám phụ nữ này căn bản không làm được gì.

Chỉ biết trơ mắt nhìn đứa trẻ trong hồ không ngừng giãy giụa.

Chuyện phát triển quá nhanh, Hứa Thanh Khê nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào.

Ngay lúc này, cánh đàn ông trong nhà đánh cờ cũng đi ra.

Quân Nhật Đình sải vài bước chân liền bước vào trong hồ, với tay một cái liền bế được cô bé đang khóc đến thở không ra hơi lên.

Mọi người lúc này mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may Quân Nhật Đình người cao chân dài, độ sâu của hồ đối với hắn mà nói không đáng kể gì.

Hắn bế đứa bé đưa lên bờ.

Đứa trẻ trong ngực hắn làm bộ tội nghiệp ôm cổ hắn khóc không ngừng, ngón tay mũm mĩm không ngừng chỉ con chó cách đó không xa, lắp bắp khóc lóc nói: "Chó...!Cứu..."
Giọng nói đứt quãng, Quân Nhật Đình nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy một con chó nhỏ màu trắng.

Con chó nhỏ nửa lơ lửng trên mặt nước, toàn thân ướt sũng, chỉ còn chóp mũi và đôi mắt lộ ra ngoài, dáng vẻ hết sức tức cười.

Quân Nhật Đình cau mày, khoát tay một cái liền vớt con chó nhỏ kia lên.

.

Truyện Lịch Sử
Hai người một chó, bị thấm nước ướt nhẹp, nhỏ xuống ròng ròng.

Nhìn hết sức đáng thương.

Trong đầu Quân Phong Linh vô hình dâng lên một cơn giận, lập tức trở tay tát thật mạnh lên mặt Hứa Thanh Khê, "Người đàn bà ác độc này, đúng lòng lang dạ sói mà.

Đứa trẻ mới lớn bằng đó, cô lại nhẫn tâm đẩy con bé và con chó xuống nước, cô muốn hại chết bọn nó sao?"
Một tát này cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân, cả người cô cũng phát run lên.

Tất cả mọi người bị cái tát này làm cho chấn động, ánh mắt nhìn về Hứa Thanh Khê cũng có biểu cảm hả giận, đáng đời cô ta.

Hứa Thanh Khê bị cô đánh lui về sau một bước, đầu cũng là tỉnh táo lại.


Cô vừa định giải thích, lại bị Quân Phong Linh xông lên hung hãn đẩy cô lần nữa.

Quân Phong Linh khàn cả giọng, căn bản không quan tâm tình cảnh Hứa Thanh Khê, "Hứa Thanh Tuệ, có phải cô vẫn còn ghim thù chuyện lần trước không hả? Nói gì nói cô vẫn là chị dâu của con bé, sao cô nhẫn tâm ra tay độc ác với nó như vậy hả?"
Bị cô ta đẩy như vậy, Hứa Thanh Khê từ nãy đến giờ vẫn đứng trên bờ hồ định cứu đứa trẻ, bất thình lình bất thăng bằng ngã nhào vào trong nước.

Ao nước lạnh như băng, nước lập tức tràn vào lỗ tai cô, trong đầu cơ hồ trống rỗng.

Dáng vẻ kia của cô nói thẳng ra là chật vật không chịu nổi, ánh mắt người trên bờ nhìn cô tựa hồ đều mang vẻ khinh bỉ đáng đời.

Hứa Thanh Khê cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, giống như sắp bốc cháy.

Quân Phong Linh vẫn cảm thấy chưa hả giận, tay run run chỉ thẳng vào mũi Quân Nhật Đình nói: "Đây chính là vợ hiền của mày đó!"
Tố cáo đanh thép, trần trụi, nhưng không có một người nào nói thay Hứa Thanh Khê một câu.

Tất cả mọi người cơ hồ đang mong đợi phản ứng của Quân Nhật Đình, hy vọng hắn lập tức xử lý người phụ nữ ác độc này.

Ngay cả Hứa Thanh Khê...!Sau khi té vào hồ nước, cũng không khỏi nhìn về phía Quân Nhật Đình.

Hắn mới vừa kiểm tra sơ qua đứa trẻ, lặng lẽ đứng lên.

Tình huống không quá tệ, đứa trẻ chẳng qua quá kinh sợ, bị sặc nước, cũng không có gì đáng ngại.

Quân Phong Linh nhất định cắn chặt không chịu buông tha, Quân Nhật Đình ngược lại mặt mày vẫn điềm tĩnh.

Hắn bình tĩnh giao con bé cho cô, cũng không giải thích thêm, "Cô bế con bé vào nhà trước đi, đừng để bị lạnh! Quản gia, gọi bác sĩ đến đây, kiểm tra cẩn thận cho con bé một chút."
"Dạ!" Quản gia đáp một tiếng, lập tức hớt hơ hớt hải chạy qua chỗ ông Hai Phong.

Mấy ngôi biệt thự của nhà họ Quân cách nhau không xa, bác sĩ gia đình được bố trí ở trong nhà ông Hai Phong.

Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người dường như quên lãng Hứa Thanh Khê còn đang ở trong nước.

Quân Phong Linh tức giận nhận lấy đứa trẻ, hướng về phía Hứa Thanh Khê hung tợn nói: "Hứa Thanh Tuệ, hôm nay chuyện này tuyệt đối không xong đâu!"
Ánh mắt cô lóe lên tia giận dữ, tựa hồ hận đến nỗi muốn lập tức chém Hứa Thanh Khê làm trăm nghìn mảnh.

Đứa trẻ sợ hãi ghì chặt quần áo cô, thấy người giúp việc bên kia đã vây quanh nam bác sĩ mặc áo chàng trắng đi qua, lúc này cô mới hừ lạnh một tiếng, ôm đứa bé đi vào trong nhà.

"Cô Tư, trong phòng con vừa vặn có quần áo trẻ em, đang muốn tặng cho cô.

Bây giờ con về phòng lấy, kẻo con bé lạnh cóng mất." Lâm Gia Nghi cũng vội vàng bước theo.

Cô tỏ vẻ ân cần, khéo léo rộng rãi.

Ngược lại là lấy được không ít cảm tình.


Quân Phong Lan vẫn đứng ngay bờ hồ, ánh mắt liếc thấy Hứa Thanh Khê đứng như trời trồng không giúp, bèn cười lạnh một tiếng rồi cũng đi theo mọi người vào nhà.

Lập tức mọi người bên hồ đều lục tục kéo đi.

Hứa Thanh Khê cả người ngâm dưới nước, thật vất vả mới leo được lên bờ, nước tràn vào trong lỗ tai cô, tóc tai cũng xõa xượi dán vào người, quần áo cũng dính vào người thật chặt.

Nhìn những người này, cô chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh như băng.

Cô vốn biết bơi, nhưng nhìn thấy đám người trên bờ chỉ chỉ trỏ trỏ cô, mồm năm miệng mười không khép được mồm.

Chẳng biết tại sao, cả người cô giống như bị đông cứng lại.

Ánh mắt Hứa Thanh Khê thoảng qua bóng lưng mọi người, cuối cùng rơi xuống Quân Nhật Đình lúc này đang chuẩn bị xoay người.

Cô há miệng, nói: “Tôi không đẩy con bé."
Quân Nhật Đình không trả lời cô.

Hứa Thanh Khê cho rằng hắn không tin cô, lòng cô lập tức giống như bị người túm chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Tất cả mọi người đều nhìn thấy, cô còn dám cãi, hôm nay chuyện này sẽ không xong như vậy đâu!"
Còn chưa đi xa, bà Kim Hồng bỗng nhiên xoay người lạnh lùng nói.

Không có ai tin g cô, Hứa Thanh Khê hoàn toàn cô độc.

Cô nhìn Quân Nhật Đình gần như cố chấp nói, "Không phải tôi, tôi chỉ muốn kéo con bé lại."
Quân Nhật Đình nhảy xuống, nâng eo cô, nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì, đi lên trước rồi nói sau!"
Hứa Thanh Khê không thấy rõ biểu cảm của hắn, càng không hiểu ý hắn rốt cuộc là gì.

Nước hồ lạnh băng, cũng ảm đạm không khác sắc mặt của cô lúc ấy.

Vào giờ phút này, cô chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị ai đó đục khoét trống rỗng, rồi lại bị nước đá làm đông cứng.

Không hề có một chút ấm áp nào, rất khó chịu, ngay cả hô hấp cũng không thông thuận nữa.

Cô chỉ có thể chặt siết chặt tay mình, chật vật lên bờ..