Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 17: Hắn Thích Đàn Ông



Tài xế lái xe thẳng đến một đại lộ nhộn nhịp thuộc khu vực sầm uất nhất thành phố mới dừng lại.

Sắc trời vẫn còn sớm, nhưng trên con đường buôn bán này đã vô cùng náo nhiệt, nơi nơi thay phiên nhau vang lên tiếng rao hàng, mùi thơm của thức ăn xông vào mũi thơm phức.

Một buổi sáng sớm như vậy, là lần đầu tiên Quân Nhật Đình cảm nhận được.

"Ở bên kia kìa!"
Hứa Thanh Khê chỉ vào trung tâm thương mại Kayla nằm ngay đối diện, đó là một cao ốc quốc tế nguy nga, ba tầng dưới cùng để cho các nhãn hàng thuê mặt bằng kinh doanh, poster quảng cáo xanh đỏ giăng giăng, rất có khí thế kinh doanh phát đạt.

Hai người xuống xe, một tổ hợp hài hòa trai tài gái sắc xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt không biết bao nhiêu người đi đường rối rít kêu lên, không ít người còn lấy điện thoại di động ra lén chụp hình, ánh mắt đầy hâm mộ lẫn ghen tỵ.

Hứa Thanh Khê vốn có nhan sắc hiếm có, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, đôi chân thon dài thẳng tắp, áo choàng dài màu xám cắt may đơn giản càng làm nổi bật khí chất ưu nhã của cô.

Cô vốn có vóc người cao gầy, nhưng đứng bên cạnh Quân Nhật Đình cao hơn một mét tám mươi, vẫn có cảm giác như chú chim nhỏ lũn cũn bay theo người.

Quân Nhật Đình cũng là một chàng trai điển trai hiếm có, ngũ quan tinh xảo rõ ràng như điêu khắc, mái tóc đen ánh hoàn toàn tiệp với đôi đồng tử đen láy sâu thẳm, lại càng nổi bật khí chất lạnh như băng của hắn, làm người ta nhìn thấy vừa mê vừa sợ, chỉ dám đứng xa xa ngắm nhìn.


Nhìn chung quanh đầy người qua qua lại lại, Hứa Thanh Khê có chút hoảng hốt không biết làm sao, đi dạo đường phố thôi sao lại nghiêm túc đến nỗi thế này?
Trong trung tâm thương mại dường như đang tổ chức hoạt động gì đó, giăng đèn kết hoa hết sức hoành tráng.

Hai người vừa tiến đến, ngược lại dẫn dụ sự chú ý của không ít nhân viên bán hàng, nhưng không ai dám tùy tiện tiến lên.

Hứa Thanh Khê ngược lại không muốn gì cả.

Nhưng mà ông nội vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, nên cô liền có suy nghĩ mua mấy bộ quần áo cho ông cụ, cũng coi như là biếu ông nội một chút lòng thành.

Về phần Quân Nhật Đình, hắn chưa bao giờ đi dạo phố, cũng không biết muốn mua cái gì, bèn quyết định đi theo Hứa Thanh Khê đi dạo lung tung, cô muốn mua cái gì thì mua.

Trung tâm thương mại rất lớn, khi hai người bước qua một cửa hàng trang phục nam nhãn hiệu Hugo Boss, Hứa Thanh Khê không kìm được dừng bước, nhìn lướt qua cảm thấy nơi này có khí chất vô cùng thích hợp với Quân Nhật Đình, liền quay sang nói với Quân Nhật Đình, “Tôi chọn cho anh mấy bộ nhé?"
Quần áo của Quân Nhật Đình phần lớn đều đặt hàng từ Milan, vốn hắn muốn nói không cần, nhưng thời gian vẫn còn sớm, liền gật đầu, đi theo Hứa Thanh Khê vào trong.

Quần áo may thủ công, tay nghề hết sức hoàn hảo, kiểu dáng cũng không ít.

Coi như cũng được.

Hứa Thanh Khê đi qua từng hàng trưng bày quần áo, chọn lựa tỉ mỉ cho Quân Nhật Đình, dù sao chọn quần áo cho cậu cả này cũng phải cẩn thận một chút.

Quân Nhật Đình đi theo sau lưng cô, lẳng lặng nhìn cô, nhưng mới đi được một nửa vòng, điện thoại di động liền vang lên không ngừng, hắn nhìn sang Hứa Thanh Khê một cái, cũng không quấy rầy cô, liền xoay người đi ra ngoài nhận điện thoại.

Điện thoại là từ công ty gọi tới, có một chút nghiệp vụ phải được Quân Nhật Đình gật đầu đồng ý, chuyện công ty từ trước đến giờ hắn đều không dám lơ là, nên thời gian xử lý cũng hơi lâu một chút.

"Nhật Đình, anh xem cái này như thế nào?"
Không có ai trả lời, Hứa Thanh Khê xoay người liền phát hiện Quân Nhật Đình mình.

Ai ngờ chưa đi được mấy bước, liền đụng phải Trác Văn Khoa.

Hứa Thanh Khê vốn muốn né tránh, nhưng Trác Văn Khoa đã nhanh mắt thấy cô trước.


"Thanh Tuệ!" Gặp được Hứa Thanh Khê ở đây, mặt mày Trác Văn Khoa đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

Thấy hắn sải bước nhanh chóng đi tới gần mình, Hứa Thanh Khê không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, có chút đau đầu hỏi dò, "Sao anh lại ở đây?"
“Anh đưa em gái đi dạo phố."
Tâm trạng Trác Văn Khoa không tệ, đôi mắt đào hoa lướt dọc cơ thể Hứa Thanh Khê không dừng lại được, "Còn em? Sao đi có một mình vậy?"
Hứa Thanh Khê nhàn nhạt ồ một tiếng, không nghĩ sẽ trả lời hắn.

Nhưng ai biết đối phương căn bản không có ý rời đi, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm vào cô từ trên xuống dưới.

Hứa Thanh Khê bị hắn nhìn đâm sợ hãi, cô cau mày, tỉnh bơ lui xa mấy bước.

"Mấy bộ đồ của nam này là em muốn mua cho ai đó?" Trác Văn Khoa nhanh mắt, thấy mấy bộ quần áo trong tay cô, trong mắt hắn chẳng biết tại sao lại dâng lên chút mong đợi khó hiểu.

"..." Hứa Thanh Khê nín thinh không nói, đầu càng đau hơn, chỉ có thể lên tiếng hụ hợ: “Tôi mua đại thôi."
Trác Văn Khoa có chút thất vọng, bất quá vẫn là tỏ vẻ lịch sự cười cười, hỏi, "Buổi tối em có muốn cả bọn cùng ăn một bữa cơm hay không, rất lâu rồi không đi chơi nhau."
Hắn hài hước nháy mắt một cái, mặt đầy mong đợi nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê.

Người này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ chuyện lần trước hắn đã quên rồi?
Nếu cô cùng Trác Văn Khoa đi ra ngoài ăn cơm, còn không biết lại xảy ra chuyện gì rắc rối gì.

Dù sao cô vẫn không dám chọc cho Quân Nhật Đình tức giận nữa, suy nghĩ một chút, Hứa Thanh Khê khéo léo nói, "Thật xin lỗi, buổi tối tôi muốn cùng nhau ăn cơm với Nhật Đình, sợ rằng không thể theo ý anh được."
Hứa Thanh Khê từ chối khéo léo, thậm chí còn nhắc tới tên của Quân Nhật Đình, cô có ý muốn nhắc nhở đối phương.

Bây giờ cô đã là đàn bà có chồng, Trác Văn Khoa lại liên tục muốn lấy lòng một đàn bà đã có gia đình như vậy, cũng được nữa sao?
Mọi người sau này tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách một chút.

Trác Văn Khoa từ trước đến giờ rất giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy vẻ mặt Hứa Thanh Khê hời hợt, trong lòng cảm thấy bực bội, trong ưu tư lại có chút kích động nói, "Quân Nhật Đình? A, Thanh Tuệ, em đừng lấy Quân Nhật Đình làm cái cớ.

Anh biết em không thích Quân Nhật Đình, giữa hai người chẳng qua là đính hôn vì lợi ích thôi.

Hơn nữa hắn cũng không thích em, nếu không làm sao đã kết hôn được một năm, cũng không thấy hắn về nước, bắt em sống cô đơn như đàn bà góa chồng vậy?"

Hứa Thanh Khê có chút bất đắc dĩ, cái chính là chồng cô đã trở về rồi!
Hơn nữa việc này có liên quan gì đến anh ta?
Lời cô còn chưa kịp ra đến miệng, Trác Văn Khoa đã tiến lên dùng sức đè bả vai cô xuống, "Thanh Tuệ, bên ngoài có tin đồn Quân Nhật Đình thích đàn ông, em sống chung với hắn chắc chắn sẽ không hạnh phúc.

Chỉ có anh...!chỉ có anh mới có thể cho em hạnh phúc, cho nên em...!có thể cho anh một cơ hội hay không."
Hứa Thanh Khê không kìm được trợn trừng hai mắt, chung quanh cũng có không ít người dừng chân hóng chuyện.

Trác Văn Khoa mặt đầy thâm tình, "Thanh Tuệ, anh rất thích em, anh không muốn chờ đợi, Quân Nhật Đình căn bản cũng không phải là người chồng lý tưởng."
Đây là rồi đây là rồi đây là cái quái gì vậy?
"Trác Văn Khoa, anh làm ơn đừng nói nữa, xin hãy tự trọng!"
Hứa Thanh Khê muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lại bị Trác Văn Khoa ghì chặt.

Vẻ mặt hắn đầy cố chấp, hung tợn nói, "Thanh Tuệ, em đừng né tránh anh, anh thật lòng thích em...!Dù chỉ có một chút xíu cơ hội, chỉ cần em đồng ý cho anh, anh nhất định sẽ nắm bắt bất cứ giá nào..."
Sắc mặt Hứa Thanh Khê lúc xanh lúc trắng, liếc mắt liền thấy Quân Nhật Đình đang đứng sau lưng Trác Văn Khoa, ánh mắt hắn đang vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ.

Thấy cô không nói lời nào, Trác Văn Khoa tiếp tục nói, "Thanh Tuệ, Quân Nhật Đình thích đàn ông, em..."
"Im miệng!" Lời còn chưa dứt liền bị Hứa Thanh Khê cắt ngang.

Lời đồn bên ngoài chỉ là lời đồn, chỉ cần Hứa Thanh Khê biết Quân Nhật Đình không có khả năng thích đàn ông.

Đây là trải nghiệm thực tế của cô, cô nhớ lại, dáng vẻ ham muốn không biết kiềm chế của hắn đêm đó vẫn còn sờ sờ ở trước mắt.

Hứa Thanh Khê rất sợ, Trác Văn Khoa này thật sự là loại người chỉ sợ thế gian không có chuyện gì náo loạn.

Thấy cô nổi giận, Trác Văn Khoa lại muốn giải thích mấy câu, liền nghe sau lưng vọng tới một giọng nói âm trầm, “Tôi thích hay không thích đàn ông, vợ tôi hẳn là biết rõ hơn ai hết.".