Tổng Tài Ngươi Không Biết Xấu Hổ

Chương 50: Lá chắn




Roch đứng lên đi về phía cửa nghe điện thoại “Noãn nhi…” Câu nói kế tiếp bọn họ không nghe thấy được vì Roch đã đi ra ngoài cửa. Noãn nhi ? Tâm tình Mộ Minh Hiên chùng xuống, có một trực giác tự nói với mình đó có thể là Dương Tư Noãn. Mộ Minh Hiên nhìn cửa ra vào, kỳ quái nghĩ : từ khi nào mà Roch và cô ta đã thân mật như vậy ? Lúc anh đang suy nghĩ thì Roch đã nói chuyện điện thoại xong, đã trở vào. Roch mỉm cười nói “Minh Hiên, Vũ Phàm, hai cậu cứ tiếp tục nói chuyện, tôi có chút chuyện nên đi trước” Mộ Minh Hiên đen mặt, không nói gì cả. Trên mặt Trần Vũ Phàm biểu lộ trêu tức hỏi “Roch, là điện thoại của ai mà vui vẻ như vậy ?” “Ha ha, em gái của tôi” Roch ôn nhu nói. Nghĩ tới Dương Tư Noãn thì cảm giác của ông đều ấm áp. “Em gái của thầy ? Thầy có em gái khi nào ?” Trần Vũ Phàm trừng mắt nhìn Roch, đồng thời cũng nhìn Mộ Minh Hiên đang ngồi bên cạnh. Mộ Minh Hiên nhún nhún vai, kỳ thật anh cũng không biết là chuyện gì xảy ra. “Mới quen thôi. Được rồi, không nói nữa, saiyonara” Roch phất phất tay với hai người rồi đi về hướng cửa. Trần Vũ Phàm hiếu kỳ thảo luận với Mộ Minh Hiên “Minh Hiên, cậu cảm thấy em gái của Roch sẽ là ai ?” Mộ Minh Hiên đen mặt liếc Trần Vũ Phàm “Cậu thật nhiều chuyện” Trần Vũ Phàm nhìn thái độ của Mộ Minh Hiên thì trong lòng cười cười, người này có tật nha. Trần Vũ Phàm lời lẽ thẳng thắn anh hùng nói “Đây không gọi là nhiều chuyện, đây là quan tâm bạn bè” Sau đó vừa giống như nói với Mộ Minh Hiên vừa giống như tự nhủ nói “Noãn nhi, xem ra Roch gọi em gái là Noãn nhi, tên gọi thật là dễ nghe nhỉ” Biểu lộ trên mặt Mộ Minh Hiên lại càng tối tăm hơn. Mộ Minh Hiên thoáng nhắc nhở Trần Vũ Phàm “Cậu khi nào đi đến Octavia Land khảo sát thì nói với tôi một tiếng” “Hử, là sao ?” Trần Vũ Phàm phản ứng không kịp, người này vừa rồi mới nói không đi, giờ sao lại… “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn tới xem thôi, dù sao đây cũng là lĩnh vực công ty chúng ta mới khai phá, đương nhiên muốn thận trọng một tí” Thần sắc trên mặt Mộ Minh Hiên hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. “A, được” Trần Vũ Phàm bán tính bán nghi nhẹ gật đầu. Chuyện gì xảy ra vậy không biết, hai người này thật kỳ quái, thật thần bí, làm cho hắn chỉ biết lắc đầu. ~~~launhacac.wordpress.com~~~ Dương Tư Noãn nhìn qua cửa kính công ty thấy từ xa xe Roch đã đến đây thì liền đi ra khỏi công ty. Vương Kiến Khôn nhìn thấy Dương Tư Noãn xuất hiện ở cửa công ty thì lập tức xông tới. Vương Kiến Khôn hô to một tiếng “Tư Noãn, đã tan việc rồi sao” Dương Tư Noãn giả bộ như vừa mới nhìn thấy anh ta rồi hỏi “Kiến Khôn, sao anh lại tới đây ?” Trên mặt Vương Kiến Khôn thoáng buồn rầu, nhưng rất nhanh đã như bình thường, nói “Anh tới đón em tan việc, chúng ta cùng đi ăn cơm” Dương Tư Noãn tự nhiên nói “Thật xin lỗi, buổi tối em không rảnh, em đã có hẹn rồi” Hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe Cadillac màu trắng dừng trước mặt hai người, sau đó một người đàn ông mở cửa xe đi xuống. Roch đi đến bên Dương Tư Noãn, dịu dàng gọi một tiếng “Noãn nhi” “Anh đã đến rồi” Dương Tư Noãn cười ngọt ngào với Roch, dù đứng trước mặt Vương Kiến Khôn cũng không lo về cách xưng hô. Vương Kiến Khôn nhìn người đàn ông kia có chút quen mắt, nhìn kỹ lại thì dĩ nhiên là giáo sư Roch. Vương Kiến Khôn giật mình nói “Giáo sư Roch, tại sao là ngài ?” Roch nhàn nhạt liếc Vương Kiến Khôn, lễ phép gật đầu “Xin chào” Kỳ quái, làm sao Tư Noãn lại đi cùng với giáo sư Roch, hơn nữa còn giống như rất thân quen, thật sự là kỳ quái. Hắn nhớ tới thái độ của Dương Tư Noãn với Roch khi nghe giảng ở đại học A, nếu như hắn nhớ rõ thì người đàn ông lần đó nắm tay Dương Tư Noãn có quan hệ không tầm thường với Roch. Vừa nghĩ tới Mộ Minh Hiên, đột nhiên trong lòng Vương Kiến Khôn rất căng thẳng, nhất định không thể để Dương Tư Noãn đi cùng Roch, ngàn vạn lần không thể để cô ấy có bất kỳ liên lạc gì với người đàn ông đó. “Giáo sư Roch, thật là rất khéo, tôi tới đón Dương Tư Noãn về nhà” Vương Kiến Khôn cướp lời nói “Nếu như không có việc gì thì chúng tôi đi trước” Vương Kiến Khôn nói xong thì tiến lên kéo Dương Tư Noãn lại. Dương Tư Noãn giãy dụa làm tâm Vương Kiến Khôn đau xót, sau đó buông tay ra. Roch đứng một bên nhìn xem rồi khẽ cau mày một chút, sau đó lập tức cười nói “Noãn nhi, đây là bạn của em à, không cần làm trễ thời gian của cậu ta, chúng ta đi thôi” Ông nói xong liền tiến lên nắm lấy tay Dương Tư Noãn, còn Dương Tư Noãn thì gật đầu cười. “Kiến Khôn, sayonara” Dương Tư Noãn vẫy tay chào Vương Kiến Khôn. Roch mở cửa xe cho Dương Tư Noãn, sau đó vội vàng khởi động xe, phun khói xe với Vương Kiến Khôn rồi đi mất. “Tư Noãn” Vương Kiến Khôn gọi to một tiếng, nhưng Dương Tư Noãn cũng không thèm quay đầu lại. Vương Kiến Khôn oán hận dậm chân với chiếc xe, đồng thời trong con ngươi cũng loé lên tia sáng oán hận. Dương Tư Noãn nhìn qua gương chiếu hậu xem Vương Kiến Khôn ở phía sau, trong lòng cũng có chút áy náy, cách làm của mình chắc là làm cho anh ta có chút khổ sở rồi. Cô lại nhìn Roch ngồi bên cạnh, vẻ mặt xin lỗi nói “Giáo sư Roch, thật ngại quá, làm phiền đến ngài rồi” Khuôn mặt tươi cười của Roch chùng xuống, nhìn thoáng qua Dương Tư Noãn “Gì ? Em gọi anh là gì ?” Dương Tư Noãn đỏ mặt lên, nói thật, đứng trước mặt Roch mà gọi một tiếng anh thì vẫn có chút khó mở miệng, cảm giác mình còn không xứng có một người anh như Roch vậy. Nhưng nhìn thái độ của Roch là biết rõ Roch thật tâm xem mình là em gái của ông, mình gọi một cuộc điện thoại là Roch liền vội vàng chạy đến rồi còn gì. Dương Tư Noãn đỏ mặt gọi một tiếng “Hắc hắc, anh” Trên mặt Roch lại tươi cười như cũ, nói “Ừ, lần sau nếu nghe em gọi giáo sư Roch nữa là anh liền giả bộ như không biết em đó. Ha ha” “Biết rồi mà anh” Dương Tư Noãn nghịch ngợm nhấn mạnh chữ anh, rồi nói tiếp “Thật ngại quá, một chuyện nhỏ như vậy lại nhờ anh giúp đỡ, có ảnh hưởng đến công việc của anh không ?” “Ha ha, nha đầu ngốc” Roch ôn nhu liếc Dương Tư Noãn “Thật ra anh cũng muốn gọi điện thoại cho em, không ngờ em lại gọi tới” “Thật sao ?” Dương Tư Noãn cảm giác trong lòng rất ấm áp. “Chẳng lẽ em thích anh gạt em sao ?” Roch vừa cười vừa nói, sau đó lập tức nghiêm mặt “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?” Dương Tư Noãn ngại ngùng cười thoáng qua “Thật ra cũng không có chuyện gì to tát cả, em chỉ không muốn phí thời gian của anh ta, lại không biết nói gì khi đối mặt với anh ta, nên đành phải…” “A, thì ra Noãn nhi lấy anh đây làm tấm chắn” Roch trêu chọc nói, sau đó lại thở dài một tiếng “Aiz, anh đây cứ tưởng Noãn nhi cũng xem anh là anh rồi chứ?” Dương Tư Noãn đỏ mặt sẳng giọng “Anh, anh không cần chê cười em” “Ha ha, được, không nói nữa” Roch vui vẻ nói sau đó lại nhắc nhở “Anh biết rõ em rất lương thiện, không muốn tỏ thái độ để cho người khác thương tâm, nhưng là có những chuyện nên đối mặt nói rõ ràng thì vẫn hay hơn”