Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 29: Phạm Sai Lầm Lớn 2



Bước ra khỏi trung tâm kiểm soát bệnh tật, nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, từ đáy lòng Nhậm Xuyên cảm thấy thật tốt khi còn sống, hai mươi mấy năm qua, anh chưa từng trải qua hoàn cảnh sinh tử sâu sắc đến như vậy, chết đi, rồi sống lại, kích động đến mức có thể khiến một người chảy nước mắt.

"Thôi mà.

" - Giang Hoàn buồn cười nhìn qua, sau đó đưa tay sờ sờ đầu anh "Nước mắt còn chưa kịp khô này.

"
"Đệt.

" - Nhậm Xuyên vẫn còn đang nắm góc áo của hắn, "Hay là đi ăn mừng đi, nhà hàng tây Finney, tôi có thể đặt một chỗ tốt! "
Anh chưa kịp nói xong đã bị Giang Hoàn ngắt lời: "Nhà hàng tây Finney? Chỗ đó đắt quá.

"
"Đắt cỡ nào cũng được!" - Nhậm Xuyên nghĩ thầm, mẹ nó cái gì mà shipper giao đồ ăn, "Ông đây có tiền!"
Giang Hoàn kinh hãi nhìn hắn, "Cậu! "
"! Bán thận à?"
Nhậm Xuyên nhìn anh không nói nên lời: "Nhìn tôi giống như có thể sao?"
Trong mắt Giang Hoàn càng thêm kinh hãi, "Cậu! "
"! Bán thân?"
Nhậm Xuyên: "! Vâng, được năm triệu.


"
Vẻ mặt Giang Hoàn giống như là trời sập, ước gì bây giờ có thể đến ngân hàng rút tiền, lấy tiền mặt thức tỉnh Nhậm Xuyên u mê này, bán thân chỉ được có năm triệu?
Mặt hắn đỏ bừng, chỉ vào Nhậm Xuyên hồi lâu cũng không nói được lời nào, "Cậu! "
"Lừa anh đó.

" - Nhậm Xuyên thực sự chịu thua, lại khoác lên người thiết lập nhân vật shipper giao đồ ăn, "Ai có thể để ý một shipper như tôi.

"
Anh kéo Giang Hoàn đi bắt taxi: "Đi đi, ăn đồ tây.

"
Cảm xúc Giang Hoàn đã xông lên tới đỉnh đầu rốt cuộc có chỗ phát tiết, xì ra một chút: "Anh không ăn!"
"Tôi có phiếu ăn miễn phí!" - Nhậm Xuyên không thể không to tiếng, "Bít tết chín đô chín ăn đủ no!"
*9,9$ ~ 230k
Giang Hoàn nhìn anh, như có điều suy nghĩ.

"Chín đô chín không mua là thiệt, không thể bị lừa.

" - Nhậm Xuyên đẩy hắn đi bắt taxi, "Tôi còn chưa từng được ăn đồ tây! "
Câu nói cuối cùng khiến Giang Hoàn rụng rời, ngồi lên xe taxi, lén lút gửi tin nhắn cho quản lý nhà hàng Finney, yêu cầu anh ta để lại hai chỗ có tầm nhìn tuyệt đẹp.

Nhậm Xuyên cũng đang gửi một tin nhắn cho quản lý nhà hàng Finney, yêu cầu anh ta chuẩn bị một miếng bít tết giá chín đô chín, nhân tiện đặt trước chỗ cho hai người.

Điều này khiến quản lý gặp khó khăn, một suất bít tết chín đô chín thì được, nhưng tổng cộng chỉ còn lại một vị trí dành cho hai người.

Anh lần lượt gửi tin nhắn cho hai vị tổ tông, xin lỗi, chỉ còn một chỗ cho hai người, nhưng lại có người đặt rồi.

Nhậm Xuyên ôi một tiếng, dám giành với thiếu gia đây, anh không thèm nhìn bèn đập xuống mười vạn tệ.

Giang Hoàn ở bên cạnh thấy tin tức, có người dám đoạt chỗ của ông, hắn chạm hai lần vào màn hình, phóng ra mười lăm vạn tệ.

Cả hai người so kè, điên cuồng đập tiền, quản lý nhìn số tiền hai bên tăng đều, hơi thiếu dưỡng khí, có chút ngạt thở.

Tiền cọc đã lên đến một con số kinh khủng, Nhậm Xuyên không chịu thua, rất muốn cùng Giang Hoàn dùng bữa này.

Giang Hoàn bên kia cũng không buông tha, Nhậm Xuyên xưa giờ chưa bao giờ ăn đồ tây, phải dẫn anh đi ăn một bữa ngon.

Quản lý thực sự không biết làm sao, cả hai vị tổ tông này đều không thể đắc tội được, vì vậy tạm thời kê thêm một bàn trên sân thượng, rồi gửi số bàn cho hai người.


Đến nhà hàng tây Finney, bảo vệ nhận ra hai người, vừa định gọi lại thì hai vị tổng tài giống như bị giẫm lên đuôi, vèo một tiếng chạy qua, mảnh lá không dính thân.

Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên một cách kỳ lạ: "Cậu sợ cái gì?"
Nhậm Xuyên làm sao có thể nói rằng anh sợ bị nhận ra, anh giống như người vô danh đi vào đại sảnh, nhìn nhà hàng một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt tỏ vẻ hâm mộ: "Tôi chưa từng đi vào nhà hàng cao cấp như vậy, muốn nhìn nhiều hơn một chút.

"
Anh hỏi ngược lại Giang Hoàn: "Vậy anh sao lại chạy?"
"Anh! " - Giang Hoàn suýt chút nữa nghẹn lời, nhìn trời nhìn đất mà không nhìn Nhậm Xuyên, "Anh đói bụng, sốt ruột muốn ăn cơm.

"
Các bàn trong nhà hàng Finney đều được đánh số, khách quen cũ đều biết ở đâu, hai người bọn họ không hẹn mà cùng đi thẳng lên sân thượng, sau đó một người hướng bên trái, một người hướng bên phải, ngồi riêng ở hai bàn kế nhau.

Giang Hoàn và Nhậm Xuyên hai mặt nhìn nhau, gần như đồng thanh: "Qua kia làm gì!"
Nhậm Xuyên sốt ruột: "Anh qua đây!"
Giang Hoàn không đi: "Cậu lại đây!"
Nhậm Xuyên nóng lòng: "Bên này phong cảnh đẹp.

"
Giang Hoàn không chịu nhúc nhích: "Phong thủy ở đây tốt.

"
Bọn họ trừng lẫn nhau, ánh mắt chạm vào nhau như có ngọn lửa bùng cháy, tư thế như muốn đánh nhau, khiến phục vụ bàn đều không dám bước tới, cầm thực đơn run lẩy bẩy.

Cuối cùng, vẫn là Giang Hoàn thỏa hiệp, ngồi xuống đối diện với Nhậm Xuyên, trong lòng nghĩ muốn đến nói với quản lý rằng không thể để bàn này bị đặt.

Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, Nhậm Xuyên không muốn xem, vừa định khép lại, liền nhớ tới thiết lập của mình là lần đầu tiên ăn đồ tây, không thể không lật thực đơn lại từ đầu.

Giang Hoàn không thích đồ tây cho lắm, lật hai trang, cũng không đọc, ngẩng đầu nhìn Nhậm Xuyên đang gần như vùi mặt vào thực đơn, trong lòng nở nụ cười, gõ bàn hỏi anh: "Biết dùng dao nĩa không?"
Nhậm Xuyên bị hắn hỏi: "Tôi có biết dùng! hay không hả?"
Giang Hoàn nhướng mày: "Đang hỏi cậu đấy?"
Nhậm Xuyên nói dối: "Không biết nhiều lắm.

"
Giang Hoàn giơ tay vẫy nhân viên phục vụ: "Cho một phần bát đũa.

"
Nhân viên phục vụ đều sững sờ, nhà hàng tây làm gì có bát đũa, vừa muốn nói không có, liền thấy sắc mặt Giang Hoàn đen lại.

Phục vụ bàn chầm chậm trốn chạy: "Bây giờ chuẩn bị ngay.

"

Dùng bát đũa ăn đồ tây không phải là trò cười sao, nhưng Nhậm Xuyên không nỡ để mất người này, lấy thực đơn che mặt, ngượng ngùng.

"Không sao đâu.

" - Giang Hoàn kéo anh ra khỏi thực đơn, "Cậu gọi món cậu muốn, anh cắt bít tết cho cậu.

"
Bít tết sườn chữ T, cua Long Ngâm, cá hồi, gan ngỗng, còn có súp, salad và món tráng miệng.

Nhậm Xuyên chọn toàn những món đắt nhất, thể hiện toàn bộ 360 độ không góc chết khí chất dế nhũi của mình, còn dương dương tự đắc nói với Giang Hoàn: "Ăn nhiều một chút, làm sao cho có thể hoàn vốn chín đô chín.

"
Giang Hoàn bật cười, gật đầu: "Ừ, nhất định phải ăn cho hoàn vốn.

"
Một ký bít tết sườn chữ T đặt lên bàn, Giang Hoàn bưng tới trước mặt mình, lấy dao nĩa cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó đút cho Nhậm Xuyên.

Cắt một, ăn một, ngầm hiểu mà phối hợp.

Giang Hoàn lúc đang cắt thì hơi muốn cười, hắn còn chưa bao giờ hầu hạ bạn gái của mình như thế này.

Miếng bít tết vẫn còn một chút thịt dính vào xương, không thể cạo sạch, Giang Hoàn trầm mặc nhìn khúc xương, trong lòng nói vứt cũng không được, không vứt cũng không được.

Nhậm Xuyên diễn đến cùng, vươn tay cầm xương lên, ôm gặm, miệng bóng nhẫy mà cười với Giang Hoàn: "Gặm như thế này mới đã!"
Giang Hoàn không ghét bỏ anh bẩn, cầm lấy khăn ăn lau nước sốt ở khóe miệng cho anh, chăm sóc anh kỹ càng.

Nhậm Xuyên bàng hoàng cảm thấy được rằng mình mất mặt như vậy cũng đáng.

Đến giờ trưa, một vị khách mới đến trên sân thượng, Chung Niệm vừa dẫn đường cho Lư Nhược Nam vừa giới thiệu với cô: "Chủ nhà hàng này là người London, đã mở cửa được hai mươi năm, các món ăn rất chuẩn vị, rất! "
Chung Niệm nói được nửa câu thì nghẹn lại, bởi vì cậu nhìn thấy Giang Hoàn đang ngồi bên hàng rào.

Nhậm Xuyên nghe thấy âm thanh này có vẻ quen tai, anh liếc mắt nhìn sang, chửi thề một tiếng, rồi nói với Giang Hoàn: "Bạn trai cũ của anh!".