Cha Tiêu hơi dừng lại một chút, rõ ràng là bị giật mình, nói: “Là Lục gia ở thủ đô?”
“Vâng.” Tiêu Ninh Dữ gật nhẹ đầu.
Trước đó cha Tiêu có nghe qua tên Lục Thừa Phong từ chỗ Tiểu Chu, nhất là khi Tiêu Ninh Dữ giam mình giảm béo, tần suất xuất hiện của Lục Thừa Phong cực kỳ cao. Mặc dù không biết quan hệ của hai đứa tốt lên từ lúc nào, nhưng chỉ cần Tiêu Ninh Dữ nguyện kết giao thêm bạn bè, với lại Lục Thừa Phong tuổi trẻ tài cao, Lục gia cũng rất tốt, làm bạn với người như Lục Thừa Phong cũng không tệ.
Nhưng bây giờ con trai nói đối tượng kết hôn là Lục Thừa Phong, cha Tiêu thấy phải suy xét nhiều mặt.
“Ai theo đuổi ai?” Cha Tiêu vô cùng quan tâm đến vấn đề này. Tiêu Ninh Dữ rất chấp nhất trong vấn đề tình cảm, lại nỗ lực hết mình, thích một người là móc tim móc phổi. Đều nói trong tình yêu người yêu trước thì khổ hơn, huống chi với tính cách của Tiêu Ninh Dữ. Cha Tiêu rất lo lắng cho con mình.
Nói đến chuyện yêu đương với Lục Thừa Phong, Tiêu Ninh Dữ hơi xấu hổ: “Không có ai theo đuổi ai hết.”
“Vậy ai tỏ tình trước, trong hai đứa kiểu gì cũng có một đứa bày tỏ trước.” Cha Tiêu rất là chấp nhất với vấn đề người nào chủ động trước.
“Anh ấy…” Bây giờ nghĩ lại Tiêu Ninh Dữ vẫn thấy như đang nằm mơ. Lục Thừa Phong là một người ưu tú như vậy, thế mà lại thích y, y nghĩ còn không dám nghĩ. Khi Lục Thừa Phong nói thích y, thậm chí y còn cho rằng bị hoang tưởng rồi.
“Lúc nào thì ở bên nhau?” Cha Tiêu lại hỏi.
“Một thời gian sau khi quay lại công ty.” Thực ra Tiêu Ninh Dữ nhớ rõ khi y và Lục Thừa Phong chính thức bên nhau là vào lúc nào, ngày nào tháng nào giờ nào, y nhớ kỹ từng chi tiết. Nhưng y không thể nói trước mặt cha Tiêu, đó cũng là “show ân ái” đó.
Cha Tiêu nghe xong, nhíu chặt mày, thời gian sau khi quay lại công ty?
Chẳng phải đó là lúc Tiểu Dữ vừa gầy xuống à? Có phải thấy Tiểu Dữ gầy đi, đẹp đẽ tinh xảo nên mới thích Tiểu Dữ? Cái này là trông mặt mà bắt hình dong rồi còn gì, thật lòng chỗ nào? Không có dung mạo như bây giờ, có phải sẽ nhanh chóng thay lòng đổi dạ không?
Đương nhiên trong lòng cha Tiêu, trước kia Tiêu Ninh Dữ cũng rất đáng yêu, nhưng ông cũng hiểu rõ, trong mắt người khác bề ngoài của Tiêu Ninh Dữ không phải quá xuất sắc.
Tiêu Ninh Dữ thấy cha mình nhíu chặt lông mày, trông rất lo lắng, kịp phản ứng cha mình đang lo điều gì, vội giải thích: “Anh ấy không phải người chỉ nhìn bề ngoài. Khi con chưa gầy đi anh ấy đã nói thích con, là con muốn trở nên tốt đẹp hơn mới ở bên anh ấy.”
Nghe Tiêu Ninh Dữ nói vậy, sắc mặt cha Tiêu mới tốt hơn một chút, cũng hài lòng với Lục Thừa Phong hơn kha khá. Mặc dù gia cảnh của Lục Thừa Phong tốt hơn nhà họ Tiêu bọn họ, nhưng cha Tiêu chưa hề nghĩ đến chuyện để sự nghiệp của Tiêu Ninh Dữ vững chắc hơn, ông chỉ quan tâm Tiêu Ninh Dữ có hạnh phúc hay không.
“Trước đây con… Chúng ta rất lo cho con, nhưng con không muốn gặp chúng ta, cũng không cho chúng ta đến thành phố R thăm con. Lúc đó mẹ con lo cho con mất ăn mất ngủ, ta và mẹ con chỉ hi vọng con có thể hạnh phúc.” Cha mẹ Tiêu rất yêu Tiêu Ninh Dữ, họ thấy Tiêu Ninh Dữ cũng là người lớn, tự có suy nghĩ của bản thân, nên rất ít khi can thiệp vào quyết định của y. Nhưng cũng lo cho y không ít, yên lặng chú ý đến con mình. Khi y ở thành phố R, mỗi ngày hai ông bà đều hỏi Tiểu Chu tình huống của y, lại không muốn để y biết họ lo lắng.
“Lúc nào thì đưa người về cho ta và mẹ con nhìn thử?” Tiêu Ninh Dữ có khen ngợi Lục Thừa Phong đến tận mây xanh thì cha Tiêu thấy tự mình xem xét vẫn yên tâm hơn.
“Xem thời gian của cha mẹ thế nào ạ. Anh ấy nói lúc nào cũng sẵn sàng đến ra mắt hai người.” Đây là nguyên văn lời Lục Thừa Phong nói, Tiêu Ninh Dữ chỉ thuật lại.