Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 14: Siêu Gia Gia



Vương Mặc Thoại trầm ngâm.

Anh ngồi vào ghế sofa, suy nghĩ xem sao lại cư xử không đúng mực như thế.
Tất cả những biểu hiện này khiến liên tưởng đến chữ ghen, nhưng anh không biết liệu mình có thích cô không.
Có lẽ nên đợi một thời gian, để anh có thể làm rõ tình cảm của mình.
Đúng lúc Khải Minh Kiệt đi xuống, Vương Mặc Thoại nói.
"Này, tối nay đi ăn nhé? Cả Y Tuyết nữa.

Tôi mời."
Khải Minh Kiệt hơi bất ngờ vì tự nhiên anh lại mời hắn và cô đi ăn.

Vương thiếu này lại có âm mưu gì đây?
"Tùy."
"Tôi sẽ hỏi Tiểu Tuyết sau."
Nói xong hắn bỏ mặc anh ở đó, đi vào bếp nấu cháo ngao cho Lưu Y Tuyết.
Vương Mặc Thoại nghe vậy cũng không có biểu hiện gì, rút lui.
"Đừng để cô ấy ngủ nhiều quá.

Đến đêm không ngủ được thì ảnh hưởng đến sức khỏe."
"Tôi về trước.

Nếu đi thì gọi tôi nhé."
Vương Mặc Thoại xỏ giầy, rồi bước ra khỏi nhà.
Khải Minh Kiệt nghe Vương Mặc Thoại sập cửa liền dừng con dao đang thái hành lại.
Hắn cứ có dự cảm không lành.

Có phải là vì Vương Mặc Thoại sắp trở thành tình địch của hắn không?
Nếu vậy thì khó đối phó lắm, vì độ sát gái thì hắn và anh ngang nhau.
Kệ đi, có tình địch thì đối phó, hắn không thể để ngườu phụ nữ của mình vào tay kẻ khác được.
Hắn gạt bỏ hết suy nghĩ linh tinh khỏi đầu, tập trung nấu cháo cho vợ.
Nấu xong cháo Khải Minh Kiệt mang lên cho cô, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, vuốt ve má khuôn mặt của cô.
"Tiểu Tuyết, dậy đi."

"Em ngủ nhiều quá, không tốt đâu."
Lưu Y Tuyết mở mắt ra thì thấy khuôn mặt điển trai của Khải Minh Kiệt đang mỉm cười nhìn sẵn.
Nhìn là thấy ghét, Lưu Y Tuyết chùm chăn quay người đi.
Ủa cô vẫn còn giận chuyện lúc nãy à? Khải Minh Kiệt nghĩ ngợi.

Làm thế nào để cô hết dỗi nhỉ?
Vắt óc ra nghĩ một hồi, hắn nhếch mép cùng ánh mắt gian xảo lại gần Lưu Y Tuyết.
Cô quay sang bên này thì hắn ngồi dưới sàn, kéo chăn của cô ra.
Lưu Y Tuyết nhíu mày, hắn định làm gì đây?
Khải Minh Kiệt lên tiếng hỏi lại Lưu Y Tuyết.
"Em có dậy không?"
Lưu Y Tuyết lắc đầu.

Định chùm chăn lại thì Khải Minh Kiệt đã giữ cằm của cô.
"Tôi hỏi lần cuối, em không dậy thì sẽ phải hối hận đấy."
Lưu Y Tuyết vẫn cứng đầu không thèm dậy, mặc cho hắn có đe dọa.
Hắn liền nhếch mép gian ác, nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên môi.
Lưu Y Tuyết bất ngờ, cô chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ chủ động hôn cô thế này.
Đây là cưỡng hôn!
Bỗng Khải Minh Kiệt nhăn mặt rồi buông bả vai cô ra.
Cười ma mị, hắn tra hỏi Lưu Y Tuyết.
"Em cắn tôi?"
Đáp trả lời lẽ dụ dỗ đó là ánh mắt chết người của Lưu Y Tuyết, đang lườm hắn cháy xém cả mặt.
"Sao lại lườm tôi thế? Tôi chị gọi em dậy thôi mà."
"Xem này, em dậy thật luôn."
Có đánh chết cũng không tin hắn muốn gọi cô dậy, kiếm cớ để chiếm tiện nghi thì có!
Tức rồi, không nghe lời nữa!
Lưu Y Tuyết ngồi dựa vào thành giường, khoanh tay trước ngực như boss quyền lực.
Ủa? Dỗi rồi? Phản tác dụng à!
Đáng lẽ ra cô phải thích mới đúng, được hắn hôn là cả một niềm vinh hạnh đấy!
Nhưng nhìn xem, sao hắn lại có thể quên cô không giống với bất kì một người phụ nữ nào nhỉ! Cô miễn nhiễm với nụ hôn của hắn!
Chậc, người phụ nữ này thật khó theo đuổi!

Khải Minh Kiệt ngồi lên giường, đối diện Lưu Y Tuyết.
Bốn mắt chạm nhau, cả hai không động đậy.
Giờ nhìn kĩ, hắn có một khuôn mặt thật hút hồn.
Đôi mắt đen láy cùng hàng lông mi và lông mày dài, sống mũi cao, bờ môi mỏng khi cười.
Thật khiến người nhìn không thể rời mắt mà!
Thấy Lưu Y Tuyết nhìn chằm chằm vào mình, Khải Minh Kiệt tự dương tự đắc.
Khuôn mặt điển trai này của hắn đẹp không góc chết, làm gì có ai dứt ra được!
Mà cô nhìn hắn, hắn nhìn cô.

Giờ càng nhìn càng thấy Lưu Y Tuyết thật đẹp.
Cô sở hữu một sống mũi cao, bờ môi dày, đỏ tự nhiên.
Dù bị tóc che mất đôi mắt nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được là đây chuẩn tiên nữ.
Cả hai đều bị hớp hồn nhau, cứ nhìn nhau mãi.
Cho đến khi tiếng chuông cửa làm cả hai giật mình thoát khỏi giấc mộng.
Khải Minh Kiệt với lấy bát cháo, đưa cho Lưu Y Tuyết, dặn dò.
"Em ăn đi, đợi tôi lên cho em ngắm tiếp."
"Yên tâm đi, tôi chỉ thuộc về một mình em thôi.

Em muốn ngắm bao lâu cũng được."
Vừa dứt lời, Khải Minh Kiệt rời giường, đóng nhẹ cửa rồi xuống dưới tầng.
Lưu Y Tuyết ngồi trên giường ngoan ngoãn nghe lời hắn, vừa ăn vừa nghĩ đi nghĩ lại câu nói của hắn.
Cái gì mà chỉ thuộc về một mình em chứ! Hắn với cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, hắn đâu phải của cô!
Nhưng mà...!Sao tim đập nhanh thế!
Lưu Y Tuyết nở một nụ cười, mặc cho sự đời, ăn bát cháo ngao yêu thích.
Dưới tầng Khải Minh Kiệt đang mở cửa.
Lần này không phải là Vương Mặc Thoại, mà là một người phụ nữ ăn mặc hở hang, trang điểm đậm.
Khải Minh Kiệt nhíu mày một cái, sao cô ta lại đến đây?
Đang định sập cửa lại, người phụ nữ liền kẹp ngay chiếc túi của mình vào giữa.
"Kiệt, Tiểu Gia Gia của anh đây!"
Khải Minh Kiệt mở cửa ra, ai ngờ cô ta thừa cơ hội chạy vào trong, ngang nhiên ngồi lên sofa.
Khải Minh Kiệt tức.


Sao cô ta dám tự tiện vào nhà hắn, đã thế lại còn ngồi lên sofa của hắn chứ?
Từ từ, không được nóng.

Dù có thế nào thì đó cũng là người bà già hắn thích, động tay động chân thể nào cũng bị bà già ở nhà mắng cho mà xem.
Ngồi vào một chiếc ghế cạnh đó, Khải Minh Kiệt quay trở lại con người lạnh lùng băng giá.
"Việc?"
Nghe thấy hắn gọi người phụ nữ kia cười vui sướng, nhanh miệng trả lời.
"Em đến để thăm anh, lâu lắm rồi chưa gặp, người ta nhớ anh quá đó!"
Hắn sắp nôn để nơi rồi.

Cái giọng gì mà dẹo không thể nào dẹo hơn thế này.
Đang chuẩn bị đuổi người phụ nữ kia ra khỏi nhà, thì Lưu Y Tuyết đi xuống.
Thấy Lưu Y Tuyết mắt hắn liền sáng lên, đi luôn đến chỗ cô.
Bằng một giọng nhẹ nhàng trầm ấm khác hẳn với giọng lạnh lùng kia, hắn lên tiếng dịu dàng.
"Em ăn xong rồi sao?"
Lưu Y Tuyết gật đầu.

Ăn xong nên mang bát xuống rửa ấy mà.
Khải Minh Kiệt thấy thế cầm lấy cái bát, nói Lưu Y Tuyết ra kia chờ hắn rửa.
Cô cũng chẳng phản đối, được rửa bát hộ mà, hôm nay đúng ngày cô đang muốn ở lười.
Ra đúng chỗ lúc nãy hắn ngồi, Lưu Y Tuyết cũng ngồi xuống, giờ mới để ý tới sự hiện diện của người phụ nữ này.
Ai thế nhỉ? Bạn gái của hắn sao? Nhưng nãy đi xuống tầng, có nghe thấy giọng hắn dành cho cô gái kia, lạnh lùng lắm.
Vậy là đồng nghiệp? Chắc thế rồi.
Lưu Y Tuyết cũng hiểu chuyện, cúi đầu một cái, rồi quay sang bật tivi.
Nếu hắn đã không mời người ta uống nước, thì cô cũng không nên làm trái.

Hắn mà tức lên thì chết.
Khác hẳn với góc nhìn của Lưu Y Tuyết, người phụ nữ tự xưng là Tiểu Gia Gia của hắn lại khó chịu, nhìn cô bằng một ánh mắt ghen tuông.
"Cô kia! Là người hầu ai cho ngồi chung với nữ chủ nhân! Đứng lên!"
Nghe người phụ nữ đanh đá kia ra lệnh, Lưu Y Tuyết mất thiện cảm với cô ta.
Cái gì mà nữ chủ nhân? Nếu nói về mặt hợp pháp, cô mới là nữ chủ nhân của nơi này!
Phải bình tĩnh thôi, đây là khách của hắn, cô không thể tự ý hành động được.
Lưu Y Tuyết đứng lên, nhưng mắt vẫn dán vào tivi, chẳng có động thái sợ sệt gì khiến người phụ nữ kia điên tiết lên.
"Cô kia! Tắt tivi đi! Rót trà cho tôi!"
Lưu Y Tuyết lần nữa nhíu mày.


Bắt cô đứng lên thì thôi đi, lại còn bắt cô tắt tivi rồi rót trà cho cô ta nữa.

Cô ta nghĩ mình là nữ hoàng thật đấy à?
Nhẫn nhịn từng chút một, Lưu Y Tuyết làm theo lời người phụ nữ đanh đá kia nói.
Vừa đưa tách trà cho cô ta, ả liền nhếch mép, giật tách trà từ tay cô khiến chúng đổ lên người ả.
"Á!"
Khải Minh Kiệt nghe thấy tiếng kêu liền chạy ra ngoài.
"Tiểu Tuyết!"
Cảnh tượng đập vào mắt hắn là Lưu Y Tuyết cô đang cầm tách, trà thì đổ hết lên người phụ nữ giả tạo kia.

Ai mà không quen hai người này có khi lại nhầm rằng cô cố tình đổ trà lên người ả.
Khải Minh Kiệt tức giận, đi đến chỗ ẩu đả của hai người phụ nữ.
Thấy hắn đến, ả liền lật mặt ngay tức khắc, trên gò má từ bao giờ đã xuất hiện những giọt nước mắt cá sấu.
"Kiệt! Cô hầu này đe dọa em phải chia tay với anh, đã thế còn cố tình đổ trà lên người em! Người ta đau quá!"
Hắn đi thẳng đến chỗ Lưu Y Tuyết, tưởng rằng hắn sẽ đánh cô, ai ngờ hắn lại lo lắng hỏi han.
"Tiểu Tuyết! Em có bị thương ở đâu không?"
Thấy Lưu Y Tuyết không nói không rằng, Khải Minh Kiệt chắc mẩm cô đã bị ả ta ức hiếp.
Bốp!
Tiếng tát chua chát vang lên, ả ta hứng chịu nguyên bàn tay to lớn của hắn vào mặt.
"K...!Kiệt...?"
"Cô đã làm gì cô ấy!"
Khải Minh Kiệt tức điên lên.

Hắn còn nâng cô như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ả là cái quái gì mà dám ức hiếp vợ hắn!
Ả ta sợ sệt, nhưng vẫn đóng vai nạn nhân.
"Em...!Em không làm gì cả!"
"Em chỉ nhắc nhở cô ta rằng người hầu không được ngồi với chủ..."
Hắn điên lên.

Từ nãy đến giờ chưa đuổi cô ta ra ngoài vì bận rửa bát cho cô, ai ngờ ả còn dám...
"Người hầu? Nghe cho kĩ đây!"
"Lưu Y Tuyết là vợ ở quá khứ, hiện tại và mãi mãi về sau của tôi! Cô ấy là Khải thiếu phu nhân duy nhất!"
"Cút ra ngoài! Cút ngay khỏi đây trước khi tôi giết chết cô!"
Ả ta nghe vậy thì kinh hãi, vớ lấy túi xách rồi chạy ra ngoài.
"Hừ! Khải thiếu phu nhân gì chứ!"
"Lưu Y Tuyết! Cô đợi đó cho tôi!".