Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 97: Đại lão bản x khen thưởng



Lâm phu nhân cười:
"Làm người ở giữa, chị thật sự không nghĩ tới, Sanh Sanh tự nhiên cũng đi trên con đường của em, hai cô cháu em càng giống mẹ con ruột, Sanh Sanh cùng người cô cô như em còn thân hơn người mẹ ruột này."
"Chị dâu, cảm ơn chị."
"Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà, càng phải lý giải nhau."
Nhưng lý giải tình yêu đồng tính, đối với người bình thường mà nói dễ dàng vậy sao.
Lâm phu nhân không có để ý phương diện này, cũng không muốn nhà mình xuất hiện 'Ngoại tộc'.
Sở dĩ chấp nhận nhanh đó là bởi vì cô cô của con gái, đã từng trải qua một đoạn tình cảm như vậy, cũng chính miệng Lâm Túc biết được khuynh hướng tính dục của con, nhưng thật không nghĩ đến hôm nay nhìn gặp người kia, mà ngay cả bà thông gia cũng gặp mặt.
A Túc đã từng, thật sự quá khổ, cô là chị dâu chính mắt nhìn thấy.
Con gái... không thể khổ nữa.
-------
Tiễn mẹ yêu bảo bối, Lâm Sanh vừa về nhà vừa suy nghĩ ở chung mẹ vợ thế nào.
Mẹ vợ của cô tính cách thật sự siêu cấp tốt, nói năng nhẹ nhàng, cười rộ lên cực kỳ dịu dàng, qua tuổi 50 vẫn còn trẻ trung, mẹ vợ khi còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.
Có người mẹ như vậy con gái sẽ không thua kém.
Thảo nào đại lão bản cũng xinh đẹp như vậy.
Chính là 'ba vợ', không dễ ứng phó lắm.
Lâm Sanh về đến nhà, ở cửa thay giày, rón rén vào phòng khách, chỉ thấy dáng người dịu dàng ngồi ở sofa, cô nghi ngờ nhìn khắp xung quanh, cũng không thấy bóng dáng mẹ vợ.
"Đã về?" Hứa Nam không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu xem quyển sách tài chính trong tay, vừa nghe tiếng mở cửa cũng biết là Lâm Sanh.
Không biết mẹ  vợ có ở trong phòng không, Lâm Sanh không dám làm càn, nghe tiếng Hứa Nam liền Ừm một tiếng đáp lại, thành thật đi qua, ngồi cạnh Hứa Nam, thấp giọng hỏi:
"Mẹ chị đâu?"
"Đi về rồi." Hứa Nam trả lời.
Lâm Sanh ngạc nhiên:
"Đi về!?"
"Ừ..." Hứa Nam gật đầu, "Mẹ không ở chung với chúng ta, đương nhiên sẽ không ở đây."
Hai bà mẹ vội vàng xuất hiện vội vàng rời đi, Lâm Sanh thở phào một cái, thần kinh căng thẳng cuối cùng có thể thư giản, không có cố kỵ, không cần hình tượng  xụi lơ trên sofa, hô:
"A, giải phóng!"
Hô xong, Lâm Sanh trở mình, bò qua cạnh Hứa Nam, biết người kia đọc sách cũng không quấy rầy, gối lên hai chân Hứa Nam, hai tay ôm eo mặt vùi vào bụng Hứa Nam, Lâm Sanh cực kỳ thích tư thế ngủ này, có cảm giác an toàn.
Hứa Nam liếc nhìn Lâm Sanh, cũng không thèm để ý, nâng sách trong tay lên, để cho Lâm Sanh ngủ được thoải mái hơn, thuận miệng nói:
"An An vừa gọi điện thoại qua, hỏi em khi nào rảnh, hẹn em trao đổi."
"Không rảnh." Lâm Sanh liền thốt lên.
"Thật sự không rảnh?"
"Ừm... bây giờ em nghỉ ngơi, thật sự không có rảnh, đi làm rồi tính." Lâm Sanh không quên lần trước Tô Bối An tìm cô bàn chuyện hợp tác, ý đồ dùng đại lão bản uy hiếp ép cô vào khuôn khổ, nói chuyện tình cảm thì tổn thương tiền, cô cũng không muốn cùng đại lão bản ngồi ở phòng họp bàn chuyện hợp tác.
Lời Hứa Nam đầy ẩn ý:
"Tiểu bảo mẫu, em-người lao động rốt cuộc cũng xoay người."
Giọng không quá bình thường, hôm qua An An sau khi trở về nhất định ở trước mặt đại lão bản cáo trạng.
Đôi con ngươi của Lâm Sanh đảo vòng, hai tay ôm sát eo Hứa Nam, giọng cây ngay không sợ chết đứng:
"Người lao động làm bảo mẫu cho nhà tư bản cả đời, xoay người, không đâu, vẫn bị nhà tư bản nghiền ép, hút máu!"
"Em không muốn, chị có thể không thuê em nữa."
Trước khi nói lời tiếp theo, Lâm Sanh sợ Hứa Nam cù lét, nhanh chóng bay người thoát khỏi Hứa Nam, trốn ở đầu kia sofa, lúc này trừng mắt:
"Trước khi đuổi em, trả tiền em 2000 tiền lương!"
Một tíc tắc giống như trở về hôm trước, Hứa Nam buồn cười nhìn Lâm Sanh:
"Chị thật sự tò mò, lúc chúng ta mới quen nhau, mỗi ngày em đều đòi tiền lương, trong mắt em ngoại trừ tiền còn để ý thứ khác không?"
Lâm Sanh nghiêm trang gật đầu:
"Có, ngoại trừ tiền, còn có chị nữa."
Hứa Nam bất ngờ:
"Chị?"
"Thật sự." Lâm Sanh xoa tay cười hì hì nói: "Em cảm thấy em là một người điên cuồng chịu ngược, nhìn thấy chị tức hổn hển, lại không có cách nào bắt em, đặc biệt vui vẻ, ai kêu chị dùng giày cao gót dẫm em."
Lời này rất phù hợp với tính cách xấu xa của tiểu bảo mẫu lúc mới quen, Hứa Nam hơi nhíu mày, cười nhạo:
"Nên em mỗi này đều chọc chị?"
Lâm Sanh cảm thán:
"Mỗi ngày bị chị trừ lương, em giận, cũng không phải ngày nào cũng chọc chị, bằng không làm sao chị hết giận được."
Khi đó cô luôn có sát khí với hàng xóm, muốn trêu chọc, hóa ra mục đích của hai người đều giống nhau, Hứa Nam buồn cười:
"Chị còn cảm thấy kỳ quái, em không thiếu tiền, lại vì chút tiền lương này khí tiết cũng không cần."
"Đây là duyên phận." Lâm Sanh đắc ý.
"Đúng là duyên phận." Hứa Nam khẽ cười, đặt sách xuống đầu gối, gật đầu ra hiệu: "Lại đây."
Đại lão bản gọi, Lâm Sanh tung tăng leo qua, leo tới nơi nửa ngồi nửa quỳ, quấn quấn tóc mai:
"Đúng rồi, em còn chưa hỏi chị, mẹ vợ không phát hiện quan hệ của chúng ta chứ?"
Hứa Nam nhìn cô cười:
"Chuyện chung thân đại sự của con gái, mẹ vợ sẽ biến thành trinh thám siêu cấp, hai mẹ so với em tưởng tượng thông minh hơn nhiều lắm."
Cái này là thật, mẹ yêu bảo bối của cô là giáo sư đại học, đầu óc cực kỳ khai sáng, Lâm Sanh tiếp tục hướng Hứa Nam bò tới:
"Chị khoan hãy nói, mẹ em nhất định là phát hiện quan hệ của chúng ta, lúc mẹ về, còn bảo em dẫn chị cùng về nhà."
"Ngốc trong ngu ngốc." Hứa Nam bật cười.
Sao có thể không phát hiện, tháng này, cô đã thẳng thắn với mẹ từ lâu, hôm nay mẹ tới thăm hỏi, mục đích chính là gặp Lâm Sanh, cô đương nhiên biết, chỉ là không ngờ sáng sớm đã tới.
Mà Lâm phu nhân sắc mặt bình tĩnh hướng cô dò hỏi: "Hai đứa đang ở chung?" Lúc đó cô liền hiểu, hai bà mẹ trong lòng đều rõ ràng, chỉ là không chủ động chọc thủng tầng quan hệ này mà thôi.
"Bỏ đi, mặc kệ." Lâm Sanh leo đến cạnh Hứa Nam, đứng dậy, ôm cánh tay Hứa Nam: "Trước tiên chị đừng đọc sách nữa, nhanh giúp em dọn nhà."
Hứa Nam thản nhiên:
"Em còn đồ gì muốn dời qua, mang em qua không được rồi à.."
Lâm Sanh ôm Hứa Nam:
"Không được, toàn bộ chị đều thay em chuẩn bị, như vậy em có loại cảm giác bị bao dưỡng, em không phải tiểu bạch kiểm chị nuôi."
"Tiểu bạch kiểm không tốt sao?"
"Không được, không gãy tay gãy chân, em có tay có chân có thể nuôi sống chính mình, không cần chị nuôi." Lâm Sanh ôm Hứa Nam không động đậy, tức giận nhào vào lòng Hứa Nam, kéo kéo áo Hứa Nam làm nũng: "Mau đứng lên, chị hứa hôm nay giúp em dọn nhà, chị nói chuyện không phải không giữ lời chứ." 
Hứa Nam nhướng mày:
"Giúp em dọn nhà, có... thưởng gì không?"
"Nè nè nè, quá đáng, sao chị có thể cò kè mặc cả với bạn gái!"
"Không thưởng không đi."
Giọng không chút thương lượng, Hứa đại boss là một người ngạo kiều, ngạo kiều phải nuông chiều phải dụ dỗ, Lâm Sanh bại trận:
"Được được được, chị muốn thưởng gì?"
"Khen thưởng buổi tối sẽ nói." Hứa Nam bên môi nổi lên ý cười thâm trầm, ôm Lâm Sanh đứng lên: "Đi thôi, tiểu bảo mẫu, giúp em dọn nhà."
"Già mồm cãi láo!"
Nói là dọn nhà, thật ra cũng không có gì muốn dọn, chỉ đơn giản thu xếp mấy bộ quần áo, đồ dùng quan trọng và ít sách, dọn đường hồi phủ.
Đến buổi tối, cơm nước xong, tắm rửa xong, Hứa Nam không hề đề cặp tới chuyện khen thưởng, Lâm Sanh cũng cho rằng Hứa Nam đã quên, ai biết tổng tài ngạo kiều lại già mồm cãi láo này sẽ có yêu cầu quá phận.
Sự thật chứng minh, trí nhớ của đại lão bả không phải chỉ tốt thôi đâu, Lâm Sanh cho rằng đại lã bản đã quên, không đâu, đại lão bản có âm mưu quỷ kế.
Về phần âm mưu quỷ kế gì.
Chuyện là như vầy.
Hai người đến giai đoạn ngọt ngào ân ái nhất định, buổi tối tự nhiên sẽ không tự chủ được phát sinh một ít việc có ích cho thể xác và khỏe mạnh cho tinh thần.
Hứa Nam không nhịn được trêu chọc khiêu khích Lâm Sanh, cuối cùng người dưới thân mềm nhủn, bị Hứa Nam nghiêng người đè lên, Hứa Nam học theo Lâm Sanh, chậm rãi hôn toàn thân, ở bên tai người kia nhè nhàng thổi khí:
"Hôm nay giúp em dọn nhà, thưởng cho chị chính là... chị muốn ở trên."
Còn có thể làm sao, Lâm Sanh sau khi bị ăn sạch sẽ, mặt đỏ tới mang tai chỉ trích người kia thản nhiên:
"Chị là kẻ siêu cấp khó ưa nhất vũ trụ!" 
-------------------
Lại một ngày mới.
Tập đoàn XM.
Tô Bối An đứng lặng ở cửa phòng tổng tài, nhìn dáng người thẳng tắp ngồi trong phòng kia, nhất là người này mặt mày tràn trề gió xuân dịu dàng, cùng với khóe miệng cong giương cao, không khó nhìn ra, tâm tình người này tương đối tốt, không còn trầm tĩnh như trước đây.
Từ khi Nam Nam gặp Lâm Sanh, gần nửa năm, cả người biến hóa rất lớn.
Gặp đúng người, không chỉ thay đổi, còn có thể đắm chìm trong thế giới hai người.
Tô Bối An lắc đầu thở dài, Nam Nam vô tình đi đến thành phố Z, thật sự đáng giá.
Gõ cửa, chờ Hứa Nam lên tiếng trả lời cô mới đi vào, trêu chọc:
"Đại lão bản, xem ra hai ngày này rất thoải mái."
"Tạm được." Hứa Nam cười trả lời.
"Sức mạnh tình ái thật ghê gớm." Tô Bối An tiếp tục trêu, đem văn kiện trong tay đặt lên bàn làm việc: "Cậu xem đi, đây là kế hoạch mới nhất hạng mục đưa ra, không có vấn đề thì ký một chữ."
Hứa Nam lật văn kiện, trầm ngâm không nói, ánh mắt nhìn văn kiện ngưng lại, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên mặt bàn, không có giơ bút ký, mà là đặt văn kiện xuống, nhíu mày hỏi:
"Lại mới sửa?"
"Mình hết cách." Tô Bối An bất đắc dĩ nhún vai, thở dài một hơi: "Tiểu bảo mẫu nhà cậu thật sự quá ác, thịt cá thì tập đoàn LT, tập đoàn XM của chúng ta chỉ có thể sau mông húp cháo."
"Như vậy không thể được." Ánh mắt Hứa Nam ngưng trọng, nhíu mày: "Chúng ta nỗ lực nhiều, lợi nhuận tập đoàn LT lại lấy." Tô Bối An xoa tay:
"Ỷ thế hiếp người, tập đoàn LT có tiền có thế, ở trong nước danh tiếng lớn, nghe nói chuẩn bị mở rộng thị trường nước ngoài, nhân cơ hội này leo lên thuyền, đối với tập đoàn XM cũng có lợi."
"Nên cậu nhương bộ?"
"Không nhượng bộ, đây là kế tạm thời của mình." Tô Bối An gõ bàn, vừa hiện ra nụ cười âm hiểm, "Bây giờ long trọng mời cậu xuất ngựa, cùng tiểu Lâm tổng tập đoàn LT bàn chuyện nhân sinh hoặc nói chuyện lý tưởng."
Hứa Nam rũ mắt xuống, môi khẽ mím, im lặng một phút đồng hồ, khép tài liệu lãnh đạm nói:
"Lấy danh nghĩ tổng giám đốc tập đoàn XM, hẹn em ấy."  
-----------------------Hết chương 98-----------
Ps. Tiểu Lâm tổng gặp đại lão bản=> bùm chéo :v