Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 50



Cô bước vào không lâu, tấm bảng bị người khác Xoay ngược lại, trên đó viết: “Bên trong có nguy hiểm, du khách dừng lại”
Tuy rằng đầu đông ở thành phố C không lạnh như phương bắc, nhưng gió lạnh thổi qua vẫn có chút rét thấu xương.

Thẩm Ngọc Lam siết chặt chiếc áo len dài trên người rồi tiếp tục đi vào rừng cây.

Rõ ràng cảm thấy phía trước là lối ra, nhưng khi đến gần, lại thấy đó vẫn là rừng cây rậm rạp, nhìn vào con đường mòn trên mặt đất, vốn là vẫn có thể thấy được dấu vết có người đi qua, nhưng càng đi vào trong, thì lại thấy rêu bám trên mặt đất lộ ra ngoài, cô cau mày đi về phía trước mấy phút, Thẩm Ngọc Lam rõ ràng cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô xoay người, chạy qua chạy lại một phía, nơi này u ám, mặt đất giống như căn bản không có người đi qua.


Nhìn thấy mặt trước là bến phà.

Đột nhiên, mắt cá chân truyền đến một cơn đau thấu tim.

Cô không khỏi căng thẳng, chợt cúi đầu xuống, cô nhìn thấy một con rắn dày hơn mười phân đang leo lên đùi mình.

Cô từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất, mẹ cô nói tính cách của cô giống hệt đứa con trai vậy, sâu bướm, gián, chuột, tất cả những thứ này cô đều không sợ, duy chỉ sợ những thứ trơn trượt như vậy.

Cô bịt miệng lại, không dám hét lên.

Nhìn con rắn cứ quấn lấy chân mình, nỗi sợ hãi làm cả người cô run lên dữ dội, lần đầu tiên trong đời cô nghĩ nếu mình có thể chết luôn thì tốt biết mấy.

Cô đứng yên tại chỗ, không thể động đậy, mắt nhìn con rắn kia quẩn non nửa chân mình.

Cô chợt nhớ đến chiếc hộp trang điểm ở tay phải, nhưng cô không dám cử động vì sợ con rắn chạy vào mặt hoặc vào người.

Thế này, cô thà rằng giờ phút này bị nó cắn chết luôn rồi còn hơn.

Chẳng trách có người bị dọa mà chết, lúc này Thẩm Ngọc Lam thấy hơi đồng cảm.


Không biết con rắn này có độc không, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy mắt bắt đầu mờ đi.

Ban đêm rất ít xe ra đảo, Liễu Tự cố tình tăng tốc độ.

Cho nên, chỉ hơn một tiếng đồng hồ, đã đặt chân đến đảo.

Người phụ trách khách sạn lúc này đã đợi sẵn bên ngoài, nhìn xe của Ninh Nhất Phàm dừng lại, vội vàng chào hỏi: “Cậu Ninh, chúng tôi đã xem xét hệ thống giám sát gần khách sạn, cô gái kia hình như đi về phía đông của hòn đảo..” Người phụ trách nhíu mày lại, làm Ninh Nhất Phàm khó hiểu.

“Phía đông đảo? Ý gì?”
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Ninh Nhất Phàm, người phụ trách khách sạn rõ ràng nuốt nước miếng, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.

“Ở phía đông của đảo có một khu rừng lớn, do chưa phát triển nên chúng tôi thường cấm du khách vào, bởi vì, bởi vì..”
“Bởi vì cái gì? Nói!” Sắc mặt Ninh Nhất Phàm tối sầm, mất kiên nhẫn.

“Bởi vì nó từng được biết đến với cái tên đảo rắn, nên.”
Ninh Nhất Phàm vuốt trán, khẽ chửi rủa một tiếng: “Thông báo cho tất cả bảo vệ, lập tức tìm người”
Liễu Tự nhanh chóng bắt đầu liên lạc.


Người phụ trách khách sạn sắc mặt càng ngưng trọng ra lệnh cho người của mình.

Bởi vì vị trí Thẩm Ngọc Lam cách bến phà không xa, cho nên Ninh Nhất Phàm vào rừng không lâu đã nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam ngồi dưới đất, trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là khoảng cách càng ngày càng gần, anh nhìn thấy bên cạnh cô có những dụng cụ trang điểm vương vãi khắp mặt đất, bên cạnh cô còn có một con rắn cứng đờ.

Hai chân hơi co lại, hai tay chống trên đầu gối, vùi đầu vào đầu gối, thân thể rõ ràng đang run rẩy.

Lúc con rắn chuẩn bị nhảy lên người cắn cô, cô cầm hộp trang điểm liều mạng đập lên người nó, cũng không biết đập bao lâu, mãi đến khi cảm thấy thứ trơn trượt trên người mình rơi xuống, cô mới dừng lại.

Ninh Nhất Phàm cơ hồ là chạy như bay tới, ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Ngọc Lam.

Chỉ thấy cô đầu tóc bù xù, quần bò trên đầu gối lấm tấm vết máu, áo len đều là lá cây và đất ướt.

“Thẩm Ngọc Lam” Ninh Nhất Phàm gọi, hai tay đặt lên vai cô lắc..