Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 12: Để Cô Rời Đi



Thẩm Ngọc Lam chợt xoay người, không thể tin được mà nhìn Ninh Nhất Phàm nói.

"Không hiểu tiếng người sao?"
"Không được!" Thẩm Ngọc Lam mất bình tĩnh kêu lên, "Không thể đuổi tôi đi được!"
Cô tốn bao nhiêu công sức mới vào được nhà họ Ninh, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được chút cảm tình với Ninh Thiên Vũ, bây giờ rời đi, tuyệt đối không được!
Đối với sự từ chối không cần suy nghĩ của cô, Ninh Nhất Phàm cau mày.

Anh từng bước hướng đến chỗ cô, hơi thở càng lúc càng gần, Thẩm Ngọc Lam từng bước lùi về sau cho đến khi lưng dán vào bức tường lạnh lẽo.

Thẩm Ngọc Lam nuốt nước bọt nói: "Tôi, tôi chỉ là thích Thiên Vũ, thích trẻ con, tôi...!tôi đổi với cậu bé, đối với với nhà họ Ninh, đối với...!đối với anh, tuyệt đối không có tâm tư không đúng."
Thẩm Ngọc Lam đầu nghiêng hết sang một bên, không dám nhìn thẳng vào Ninh Nhất Phàm.

Thấy dáng vẻ anh hình như còn không muốn thỏa hiệp, cô giơ tay phải hướng lên trời: "Thẩm Ngọc Lam tôi xin thề, nếu có một chút tâm tư không tốt nào đối với các anh, ra cửa sẽ bị xe đâm chết"
Cảm nhận được hơi thở nóng hầm hập phả vào khiến mặt Thẩm Ngọc Lam hơi nóng, nhịp tim cũng đập càng lúc càng nhanh.


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, bởi vì tóc cô cọ xát vào tường, hai bên má có vài sợi rũ xuống.

Không biết có phải do ánh sáng không, nhưng anh luôn cảm thấy khuôn mặt của người phụ nữ này dường như tinh tế hơn nhiều khi nhìn gần.

Lúc này nhìn khá dễ thương.

Tầm nhìn hạ xuống, ánh mắt rơi vào trên bộ ngực nhấp nhô của cô.

Ninh Nhất Phàm cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn.

Anh đột ngột đẩy cô ra, ánh mắt trầm xuống: "Sống chết của cô, không đủ để thay đổi quyết định của tôi, cô đi đi".

Nói rồi lập tức xoay người không nhìn cô nữa.

Anh không thể vì người phụ nữ này mà khiến Ninh Thiên Vũ gặp bất cứ nguy hiểm gì được...!
Cơ thể Thẩm Ngọc Lam lệch hẳn sang một bên, cô dùng sức đỡ vào tường mới ổn định lại.

Sao có thể cứ thế mà bị đuổi đi rồi?
Cô mong chờ năm năm mới chờ được, hiện tại mới ở chung được hơn một tháng mà thôi, sao có thể đi như thế này?
Không, tuyệt đối không thể.

"Anh ấy là bác sĩ chủ trị của mẹ tôi, khi mẹ tôi bị bệnh phải thường xuyên nằm viện hóa trị, cho nên lâu chúng tôi liền quen biết.

Tôi không hiểu rõ về anh ta lắm, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.

Hôm nay, tôi đưa thuốc đến cho anh mới gặp được.

Lúc anh nói chuyện với tôi, không phải là tôi không tôn trọng anh, khi đó tôi...đột nhiên đến tháng, quần bị bẩn, cho nên lúc gặp anh tôi không thể đứng lên được.

Nhiều người như thế, tôi cũng không có cách nào giải thích được, không phải tôi cố ý đâu"
Thẩm Ngọc Lam nói năng lộn xộn giải thích quan hệ giữa cô và Hạ Phong, người đàn ông này không phải vì thân phận của Hạ Phong mà nghi ngờ cô sao.


Vậy cô sẽ nói hết tất cả, có phải anh sẽ không tính toán nữa hay không?
Ninh Nhất Phàm đã quay về ngồi vào ghế sau bàn đọc sách, một tay cầm bút, mắt nhìn tài liệu trên tay kia, không có động tác nào khác.

Anh đã bảo Liễu Tự điều tra quan hệ của Hạ Phong và Thẩm Ngọc Lam, quả thật là như vậy.

Cho nên không hề bất ngờ, chỉ là chuyện đến tháng trái lại khiến anh có chút ngoài ý muốn.

Thẩm Ngọc Lam thấy anh vẫn không có ý định mở miệng trong lòng chùng xuống.

Cô vịn tường đứng lên, nhìn Ninh Nhất Phàm nói: "Chỉ là tôi thích trẻ con, thích Thiên Vũ, tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu tin tôi?"
Thậm chí trong giọng nói của cô còn mang theo sự van nài, cô thật sự rất sợ phải rời đi như thế, e là sau này với thân phận của cô muốn gặp Thiên Vũ sẽ rất khó.

Ninh Nhất Phàm lạnh lùng nói một tiếng: "Không phải chỉ có nhà họ Ninh mới có trẻ con!"
Sắc mặt anh không chút thay đổi, trực tiếp bỏ ngoài tại thỉnh cầu của cô.

Thẩm Ngọc Lam hít sâu một hơi, cô đi lên trước mặt Ninh Nhất Phàm cong hai chân quỳ trên mặt đất.

Đối với hành vi khác thường của cô, Ninh Nhất Phàm có chút kinh ngạc và không hiểu.

Nếu người phụ này vì tiền thì có thể đi tìm Hạ Phong, với sự giàu có của nhà họ Hạ, chỉ cần dùng chút tâm tư, cho dù không thể gả vào nhà họ Hạ, những thứ cô tùy tiện lấy từ trên người đàn ông đó chắc chắn không chỉ là tiền lương nhỏ bé của một bảo mẫu.

Nhưng nếu không phải vì tiền, lẽ nào thật sự là vì thích trẻ con? Nhưng vì chăm sóc Ninh Thiên Vũ mà quỳ xuống với anh...!Cách giải thích này gượng ép quá.

Nghĩ đến đây, anh lại tức giận nói: "Cút"
Cho dù là nguyên nhân gì, anh cũng không thể giữ lại một người suy nghĩ không rõ ràng ở bên Ninh Thiên Vũ được.

Thẩm Ngọc Lam cúi đầu cắn môi, một lúc sau mới đứng lên.

Ninh Thiên Vũ, xin lỗi con, mẹ đã cố gắng hết sức rồi.

Cô xoay người đi ra cửa, hai chân như đổ đầy chì, chật vật đi từng bước.


Khi Ninh Thiên Vũ xuống lầu ăn cơm tối không nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam thì khuôn mặt nhỏ kéo dài mặt ra: "Di đâu?"
"Không biết" Người hầu đồng loạt lắc đầu.

Cậu nặng nề bỏ bát trên tay xuống, sau đó quay người chạy lên lầu.

Đúng lúc nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang xuống, ánh mắt quét qua cậu: "Làm gì đấy?"
Ninh Thiên Vũ nhấp cái miệng nhỏ: "Con đi gọi dì xuống ăn cơm."
"Không được đi!" Ninh Nhất Phàm ngăn cậu lại, sau đó bàn tay lớn ôm lấy eo cậu, kẹp vào dưới nách đi về phòng ăn.

Ninh Thiên Vũ dùng sức vùng vẫy: "Ba thả con ra"
Anh đặt cậu ngồi xuống ghế sau đó đưa đũa cho cậu: "Ăn cơm, ngày mai sẽ có bảo mẫu mới đến."
Cái miệng nhỏ của Ninh Thiên Vũ hơi hé ra, đầu nhỏ chậm rãi quay lại nhìn Ninh Nhất Phàm: "Tại sao ba luôn thích quyết định thay người khác vậy? Dì ấy đến để chăm sóc con, ba dựa vào đâu mà đuổi dì ấy đi khi chưa có sự đồng ý của con."
Ninh Nhất Phàm không trả lời.

"Tại sao ba không cần dì nữa?" Ninh Thiên Vũ không từ bỏ mà tiếp tục hỏi Ninh Nhất Phàm, rõ ràng là ngữ khí của cậu hơi run rẩy.

"Ba..."
Vẫn không đáp lại như cũ.

Ninh Thiên Vũ ngồi không nổi nữa, cậu đặt đũa trong tay xuống một lần nữa, sau đó trong lúc Ninh Nhất Phàm chưa kịp phản ứng đôi chân nhỏ đã nhanh chóng chạy đến thang máy.

Thẩm Ngọc Lam thu dọn hành lý của mình, rõ ràng chỉ có một vài thứ đơn giản nhưng lại mất đến nửa giờ đồng hồ.

“Dù à.." Ninh Thiên Vũ thấy Thẩm Ngọc Lam vẫn còn ở nhà thì thở phào nhẹ nhõm, tiến lên, từ đằng sau ôm lấy bắp đùi của cô..