Dục Ưu Hành phối hợp với cảnh sát truy tìm chiếc xe kia, lòng anh nóng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
Ba Mạn và ba mẹ Đông Túy Mê cũng đến.
Anh chạy đến mọi nơi, nhưng đều không phải là cô, anh lại chạy sang nơi khác.
Khóe mắt anh đỏ hoe, hít hít mũi.
Cảnh sát cắm chốt kiểm tra trên đường, truy tìm hơn một giờ đồng hồ, lúc này cảnh sát đến thông báo đã phát hiện chiếc xe khả nghi, chiếc xe đó vừa thấy cảnh sát đã quay đầu bỏ chạy hướng khác, Dục Ưu Hành nhanh chóng thu hồi cảm xúc, theo cảnh sát.Tất cả đường đi đã bị cảnh sát cắm chốt kiểm tra chặn lại, muốn thoát ra rất khó, nhưng mà chiếc xe đó vẫn cứng đầu không chịu dừng lại, cảnh sát vẫn truy đuổi ở phía sau, biết được trên xe có con tin là phụ nữ có thai, cảnh sát cũng không dám manh động.
Lợi dụng sơ hở, cảnh sát bắn nổ lốp xe phía trước, xe quay hai vòng mới chịu đâm vào tường dừng lại.
Tim Dục Ưu Hành thót lên khi thấy xe quay vòng, lo lắng muốn chết.
Nhưng do trong khi bắn nổ lốp, xe mất khống chế quay nhiều lần, lực ma sát giảm đi rất nhiều, đâm vào tường cũng không mạnh.
Cảnh sát bao vây chiếc xe, lúc này hai tên trong xe mới bước ra đầu thú, bị cảnh sát còng tay dẫn đi.
Dục Ưu Hành mở cửa xe, bế Mạn Giai Khuynh đang hôn mê chạy thẳng đến bệnh viện.
Còn Đông Túy Mê thì giao lại cho ba mẹ cô nhóc.
Mạn Dĩnh Chi rưng rưng, thất vọng đối với Mạc Tùy Tuyết càng nhiều thì càng tự trách bấy nhiêu:" cũng tại em, do em mà hai đứa nó suýt nữa nguy hiểm, do em".
Đông Từ an ủi vợ:" không phải lỗi do em, chỉ do tâm địa Mạc Tùy Tuyết qua mức độc ác".
" Mê Nhi nó không sao chứ?".
" bác sĩ đã khám rồi, con bé chỉ trúng thuốc ngủ một chút thôi, em đừng lo".
Ông không muốn chạm đến Mạc gia, nhưng một khi đã hại con gái bị nguy hiểm thì ông không thể làm ngơ.
Ba Mạn, Mạn Lâm Kỳ, Dục Ưu Hành đứng chờ trước cửa phòng, bên trong là bác sĩ đang kiểm tra tổng quát cho Mạn Giai Khuynh vẫn còn đang ngủ.
Bác sĩ kiểm tra xong, mọi thứ thật may là rất ổn, chỉ là về thai nhi có chút vấn đề, trong lúc giằng co, cô bị động thai nhưng không quá nguy hiểm, nghỉ ngơi tịnh dưỡng sẽ khỏe lên.
Dục Ưu Hành trầm mặt, lúc này nhờ Ba Mạn chăm sóc Mạn Giai Khuynh, rồi lái xe rời đi đến cục cảnh sát.
Sức ảnh hưởng của Dục gia rất lớn, thêm với sự góp sức của Đông gia và Mạn gia, Mạc gia suy sụp trong chốc lát bị dồn vào đường cùng.
Mạc Tùy Tuyết bị khởi kiện vì tội cố ý gây đả thương và cố ý bắt cóc có chủ đích gây nguy hiểm tính mạng cho người khác, bị phán 40 năm tù giam.