TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

Chương 30: Vì Quá Yêu Em Nên Mới Sợ Mất Em

Mạn Giai khuynh lần này bắt được tại trận, trước mặt cô, Dục Ưu Hành cứng đờ một chút rồi lại tỏ vẻ không có gì, điều ấy càng làm cô tức đến sắp khóc, lo lắng hỏi anh bị bệnh gì, vì sao lại uống thuốc.

Dục Ưu Hành cứ lắc đầu bảo không phải anh bị bệnh, chỉ là một lại vitamin mà thôi.

Nhưng từ trước đến giờ, giác quan của phụ nữ luôn luôn nhạy bén, nhìn sắc mặt của anh khi nói nó là vitamin, Mạn Giai khuynh liền biết được Dục Ưu Hành đang nói dối.

Mạn Giai khuynh khóc càng thảm hơn, cô không biết vì sao anh lại giấu cô, cô không nên được biết hay không có quyền được biết?.

Trong lòng sinh ra sợ hãi, Mạn Giai khuynh vội vã muốn kéo Dục Ưu Hành đi bệnh viện để kiểm tra, một nháo hai muốn thắt cổ mới moi ra được Dục nói thật.

Dục Ưu Hành thở dài, tay làm việc hết công suất vừa lau vừa hôn nước mắt trên mặt cô, chuyện đến nước này, anh đành phải nói thật.

" đó là thuốc tránh thai cho đàn ông "

Đó là một loại thuốc làm tạm thời mất khả năng thụ thai của t*ng trùng, anh không muốn cô uống thuốc tránh thai có hại nên anh sẽ  là người tránh.

( đoạn này ta chém chém thôi chứ thực ra ta không biết rõ nó là gì đâu, ta cũng là con gái, chuyện của con trai gì gì đó, ta hoàn toàn mù mịt, mọi người nếu có ném đá xin hãy nương tay ạ).

Mạn Giai khuynh chao đảo đẩy Dục Ưu Hành ra xa, đối diện với anh, cô hiện tại rất muốn khóc:"vì sao anh lại phòng tránh?... có phải anh không muốn em mang thai?".

" có phải anh hết yêu em?... hay do em không xứng?".Mạn Giai khuynh hỏi hết tất cả câu hỏi tự mình đặt ra, sắc mặt đã tái đi, Dục Ưu Hành vẫn đứng chần chừ bất động.

Dục Ưu Hành mấp máy môi:"....không phải, anh rất yêu em, nhưng....em chỉ là...hiện tại....".

" anh đừng lại nói là em còn nhỏ tuổi nữa, đó không hẳn là lý do ".

Mẹ của cô, lúc mang thai anh cô cũng chỉ mới gần 19 thôi, có rất nhiều người cũng như thế.

Đừng nói là cô cố tình gây chuyện, giác quan của cô cho biết, chuyện này không hẳn là lý do đơn giản như vậy, chắc chắn là có bí mật, hôm nay phải nói cho rõ ràng, không thì đừng hòng.

" A Hành, nói cho em biết lý do, vì cái gì anh lại giấu em?".

Dục Ưu Hành tiến đến muốn ôm cô, nhưng khi anh nhích một bước, cô lại lùi một bước làm anh bất đắc dĩ đứng yên.

Anh không cố ý giấu cô, chỉ là anh cảm thấy cuộc sống hiện giờ rất tốt, thế giới của hai người, anh không muốn bị ai quấy rầy, Mạn Giai khuynh là của anh, chỉ là của mình anh, anh vẫn chưa muốn có kẻ phá hoại.

( Ngay từ đầu nam chính đã có chứng bệnh độc chiếm quá mức rồi, chỉ là không bộc lộ quá rõ mà thôi... bây giờ càng ngày càng hiện rõ, không chỉ rõ mà còn bộc lộ ngầm rất ghê gớm....).

Dục Ưu Hành nhìn hai mắt cô đỏ hoe, đau lòng không thôi, Mạn Giai khuynh vẫn im lặng nhìn anh, lần này cô sẽ không nhượng bộ, chỉ cần anh tiến một bước, cô sẽ lùi một bước.

Nếu không phải cô là người trọng sinh, thì cô sẽ còn nghi ngờ về tình cảm của Dục Ưu Hành rồi, đối với người phụ nữ có chồng, chồng không muốn có mình mang thai con thì sẽ cảm nhận như thế nào?, cũng đâu phải kế hoạch hóa gia đình, cũng không phải về vấn đề tuổi tác, người phụ nữ sẽ nghĩ ra sao đây?.

Giờ phút này Mạn Giai khuynh chỉ biết ngực của mình ngày càng nặng nề.

" Tiểu Khuynh, em nghe anh giải thích, đừng lùi lại nữa được không?".

Dục Ưu Hành tiến lên lại bị Mạn Giai khuynh lùi về duy trì khoảng cách, có cảm giác bất đắc dĩ, mắt thấy phía sau lưng cô còn một khoảng nữa là đến bậc thềm, anh lo sợ không thôi.

Thái độ Mạn Giai khuynh rất cứng rắn:" được, em nghe anh nói, anh mau nói đi ".

Dục Ưu Hành bây giờ xác thực cũng không biết cách mình làm là đúng hay sai, anh chỉ biết là, khi nhìn thấy cô thương tâm như vậy, tâm như bị người ta xé nát, đau lòng không thôi.

"....anh không muốn thế giới hai người bị quấy rối, anh chỉ cần em".

Dục Ưu Hành nhìn cô im lặng rồi lại nói tiếp:" anh từng nghĩ chỉ nhìn đem giấu đoạn tình cảm này thật sâu, ngắm em từ xa, âm thầm giúp em là tốt rồi, anh hy vọng nhìn thấy em cười thật vui vẻ, không nghĩ đến, anh không nghĩ đến một ngày anh có được em, điều đó làm anh rất hạnh phúc, Tiểu khuynh, thế giới này có anh và em không đủ sao?... anh không muốn chia sẻ em với ai cả, em là của anh ".

Mạn Giai khuynh cả người lờ đờ khi nghe Dục Ưu Hành nói ra chân tướng, lúc đầu còn tức giận, đến khi nghe anh nói, cơn giận cũng vơi bớt, cô lại suy nghĩ kỹ càng.

Dục Ưu Hành đối với cô, tình cảm không cần phải nói rất cố chấp, ao ước, yêu thương đơn phương thầm lặng, anh còn không dám nghĩ có một ngày có được cô, dường như anh đã không nghĩ tới sẽ có một tương lai tươi đẹp như thế này, đúng, chính cô cũng không nghĩ đến, một người luôn ước ao thứ mình muốn, hôm đột nhiên có được, không biết sẽ quý trọng đến cỡ nào, khả năng sợ mất đi cũng rất cao, vì quá quan tâm nên sợ hãi mất cũng rất nhiều, anh bây giờ chính là thiếu cảm giác an toàn.

Mạn Giai khuynh vì gần đây đắm chìm trong hạnh phúc nên quên mất, Dục Ưu Hành mồ côi từ nhỏ, cô đơn sẽ không tránh khỏi, bây giờ bắt được một nguồn nhiệt sưởi ấm cho mình, trong mắt chỉ muốn giữ gìn mà chặt đứt sự chia sẻ, cũng vì thứ mình muốn nhất nên lại càng không muốn nhường nhịn.

Dục Ưu Hành đối với cô, không chỉ là sợ mất nữa mà còn có sự độc chiếm, không hoài nghi nữa, sự độc chiếm này, rất mạnh.

Mạn Giai khuynh nếu là người không trọng sinh, không nhìn thấy cái chết của anh, thì cô đã sợ hãi với sự độc chiếm điên cuồng này, nhưng cô đã cận kề cái chết một lần, lúc đầu chỉ muốn trả ơn cho anh, nhưng lâu ngày nhìn sự chân tình của anh, cô cũng từng bước lúng sâu, bây giờ không chỉ là trả ơn cho anh nữa mà còn thêm gánh tình yêu, chân tình này dù có điên cuồng thế nào cô cũng nhận, cô biết, anh điên cuồng như thế chỉ bởi vì yêu, cô không ngu ngốc mà sợ hãi chạy xa khỏi anh, còn chuyện này, chỉ có thể từ từ mưa dầm thấm lâu cò kè với Dục Ưu Hành thôi.

Đồ ngốc này ~

( đúng rồi, nữ chính này không giống như những cô nàng thấy nam chính độc chiếm quá mức lại sợ hãi bảo ác độc này nọ đâu, có phúc không biết hưởng, ta không biết mấy cô đó nghĩ gì nữa, haizzz da~)

Mạn Giai khuynh bình tĩnh trở lại, cũng không còn giận gì mấy, trong lòng lại chỉ có cảm giác không biết phải làm sao.

" A Dục, nếu anh có gì bất an thì cứ việc nói với em mà, chúng ta cùng nhau giải quyết, anh không nói, em còn không biết trong lòng anh....".

Mạn Giai khuynh thở dài nói không nên lời:" anh còn có em mà, anh không một mình, em luôn ở bên anh ".

Cô tiến đến ôm anh, nghe thấy Dục Ưu Hành khe khẽ mở miệng xin lỗi, cô lại càng không đành lòng.

Anh không có lỗi.

Cô ôm mặt anh, để Dục Ưu Hành nhìn thẳng vào mắt mình, dùng sự chân thành mà đáp lại anh:" hứa với em, anh đừng uống thuốc nữa được không, em sợ thuốc có tác dụng phụ với anh, em vẫn luôn là của anh, chỉ một mình anh thôi, hãy để tương lai thoải mái mà đến, có được không, em sẽ cùng anh đối mặt với nó".

Dục Ưu Hành lúc này hòa hoãn gật đầu.

Mạn Giai khuynh chớp thời cơ,  ranh mãnh mà tỏ vẻ uất ức nói:" anh không muốn có con gái mềm mềm hay sao?, giống em, cũng giống anh?".

Dục Ưu Hành lúc này mới sững sờ?, con gái nhỏ nhắn xinh đẹp giống cô?... giống cô sao?, anh thật sự cũng rất muốn, tại sao lúc trước anh lại không nghĩ đến, anh uống thuốc, có phải con gái thơm thơm chưa đến là do anh không?.

Mắt thấy biểu cảm tự trách của anh, cô đã biết âm mưu này trúng rồi, Mạn Giai khuynh nói vậy thôi, dụ dỗ anh lọt lưới thành công, đến lúc đó nếu là con trai thì anh cũng không làm gì được đâu.

Bây giờ an ủi cũng đã an ủi, cô nghĩ đã đến phiên phần trừng phạt vẫn phải trừng phạt, anh giấu cô lén uống thuốc, làm cô suýt chút nữa đau tim, cô cũng cần phải tính toán.

Mạn Giai khuynh tuy trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại cứng rắn:" em vẫn còn rất giận, anh ra phòng khách ngủ vài hôm đi ".

Nói rồi vào phòng ngủ khóa cửa.

Dục Ưu Hành vội vã đuổi theo nhưng chậm một giây bị nhốt ở ngoài.

Lần này Mạn Giai khuynh thật sự cứng rắn, Dục Ưu Hành vừa thầm may mắn vì cô không khóc nữa, cô cũng không giận nữa, cái chính đã giải quyết xong, nhưng chưa kịp vui mừng thì cô lại nhớ đến mấy cái râu ria mà lại nổi giận.

Lần này, anh thật sự căm phẫn phòng khách.

Dục Ưu Hành biết cô giận nên không dám chọc cô nữa, im lặng chờ đến một lúc nữa cô ngui tức giận mới chạy đến năn nỉ xin tha thứ, anh nhìn lọ thuốc trong tay, đột nhiên vứt vào thùng rác.

Anh không uống nữa, nếu không con gái sẽ không đến, sẽ không muốn gặp mặt anh.