Tổng Tài Bá Đạo Và Vị Hôn Thê Khó Chiều

Chương 47: Chương 47


Thì ra là như vậy, thì ra đến cuối cùng La Ngải My không phải là người đáng thương nhất, mà người đáng thương nhất lại là mình.

Hải Anh ơi Hải Anh, mày dùng trăm phương ngàn kế chỉ để có được trái tim của một người đàn ông, để rồi chính người đàn ông ấy lại gi3t chết tình yêu của mày.

Vậy ra đó là sự thật rồi, tất cả đều là giả dối, đều là giả dối.
Hải Anh vừa nghĩ vừa cười trong chua chát, nước mắt rơi lã chã
"Thì ra...là như vậy!"
Vương Hoài Đức không đủ kiên nhẫn để chứng kiến những cảnh ướt át này, anh ta chợt lao đến túm cổ cô ta rồi siết thật mạnh.

Hạo Thiên và nhóm cảnh sát nhìn thấy liền khẩn trương
"Vương Hoài Đức! Anh đừng làm càn, mau đầu hàng đi!"
Cảnh sát ra sức khuyên nhủ nhưng dường như anh ta đều bỏ ngoài tai.

Anh ta càng lúc siết càng mạnh tay hơn nữa, lớn tiếng nói
"Hoàng Hạo Thiên! Mày đừng dùng súng đe doạ tao, nếu mày dám tiến lên bước nào nữa, tao sẽ bắt nó chết cùng.

Đến lúc đó mày đừng mong hỏi được gì"
Hạo Thiên cầm chặt lấy khẩu súng, anh nhắm về phía tay đang siết cổ Hải Anh của anh ta, vừa lên nồng thì cô ta đã bật cười.

Cô ta nhìn anh với ánh mắt luyến tiếc
"Hạo Thiên! Em xin lỗi! Xin lỗi vì đã làm tưởng tình cảm anh dành cho em là tình yêu, xin lỗi vì đã khiến anh...và cô ấy chia lìa.

Em đã làm ra quá nhiều chuyện sai trái rồi, nhưng em tin...chuyện mà em làm tiếp theo đây...nhất định sẽ đúng"
Cô ta chợt nhìn sang Vương Hoài Đức rồi trừng mắt.

Anh ta nhận ra thái độ khác lạ này thì chợt có cảm giác bất an chẳng lành, giọng lắp bắp, trán toát mồ hôi
"Cô định làm gì hả?"
Hải Anh mặc kệ Vương Hoài Đức đang hỏi gì, thứ mà cô ta quan tâm bây giờ chỉ là cảm xúc của Hạo Thiên.

Cả hai bốn mắt nhìn nhau, anh tiến lên một bước, tay vẫn cầm súng, trông cô ta lúc này thật tàn tạ.


Cô ta lại rơi lệ, nhưng thái độ của anh vẫn cứng đờ không một chút thương hại, vì cô ta không xứng đáng, dù cho đó có là thương hại đi chăng nữa
"Hạo Thiên! Vĩnh biệt anh"
Cả Hạo Thiên và Vương Hoài Đức đều bất ngờ trước câu nói này.

Dứt lời, Hải Anh lập tức đẩy anh ta đi lùi ra sau rồi cùng nhau ngã xuống từ lầu ba với va li tiền.

Anh và nhóm cảnh sát chạy thật nhanh xuống dưới lầu quan sát tình hình, cả hai đều đã chết.
Thật đáng thương cho cô, nếu như ban đầu cô không cố chấp, vẫn giữ tình bạn đơn thuần ấy thì tôi và cô đã không phải khó xử thế này.

Thật xin lỗi, đến cuối cùng, người tôi yêu chỉ có mỗi mình cô ấy mà thôi
Anh đứng lặng người thở hì hục.

Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi
[..]
Trong phòng sinh vang lên tiếng khóc của trẻ con.

Ngải My sinh xong trán đẫm mồ hồi, cô ngã đầu lên gối th ở dốc, nước mắt vô thức lăn dài.

Dieo và Ellina vỡ oà trong sự vui sướng khi nhìn thấy đứa trẻ, anh thốt lên
"Sinh rồi! Sinh rồi! Là con gái!"
Cô mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện.

Ellina đi đến bên cạnh vuốt tóc cô, hai mắt cũng đã hoe đỏ
"Ngải My! Cậu vất vả rồi!"
Ngải My mỉm cười.

Cô nhìn về phía Dieo, khuôn mặt trở nên đau đớn, đôi môi cô run rẩy, giọng yếu ớt
"Hạo..Thiên..Anh ấy"....
"Chuyện đó để sau đi, cậu phải nghĩ ngơi trước đã"
Cô được đưa vào phòng hồi sức cùng với con gái nhỏ, Ellina vẫn luôn ngồi bên cạnh theo dõi cô, có lẽ vì mệt quá nên cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Dieo đứng bên ngoài gọi điện cho Hạo Thiên, anh ta liên tục đi qua đi lại, chống hông rồi lại vò đầu, được một lúc sau cuối cùng cũng có người nghe máy

"Alo! Hạo Thiên? Là..là là cậu phải không?"
Đầu dây bên kia điềm tĩnh trả lời
"Ừ! Là cái người mà cậu muốn đấm vỡ mặt đây!"
Anh ta nghe thấy giọng của anh thì cứ nghĩ mình đang mơ, cảm xúc lẫn lộn mà nhảy cẩn lên, suýt nữa thì hét lên giữa bệnh viện.

Anh ta cố dùng tay che miệng mình lại, thở vài cái lấy hơi rồi hỏi
"Cậu...bây giờ cậu đang ở đâu?"
Hạo Thiên xuống xe rồi đứng nhìn lên phía trên lầu
"Vừa nãy Lục Thần bảo tôi đến bệnh viện tìm cậu, nên bây giờ tôi đang dưới lầu đây!"
Dieo nghe xong thì lại càng cảm thấy hồi hộp hơn nữa, anh ta lại suýt hét lên nhưng đã kịp lấy tay che miệng lại.

Thật không ngờ cảm giác này còn căng thẳng gây cấn hơn cả đi hỏi vợ.

Anh ta cố gắng hít thở sâu, vừa nói vừa múa tay lung tung
"Nghe cho rõ đây Hoàng Hạo Thiên! Chuyện này tôi chỉ nói...chỉ nói một lần trong đời thôi đấy!"
Hạo Thiên từ từ đi vào bên trong sảnh bệnh viện, anh cười hỏi
"Chuyện gì? Cậu có người yêu rồi à?"
"Không không.

Chuyện này còn quan trọng hơn cả tôi có người yêu nữa.

Hoàng Hạo Thiên cậu nghe đây, hiện tại tôi..tôi đang ở lầu hai, tôi..ý tôi là...Ngải My cô ấy sinh rồi"...
Chỉ vừa nghe đến đây, Hạo Thiên đã buông lõng tay cầm điện thoại rồi chạy như bay lên lầu.

Thật không ngờ anh vẫn còn cơ hội gặp lại cô ấy.

Trái tim anh bây giờ như sắp nổ tung lên rồi, dù cho chuyện gì có xảy ra tiếp theo, chỉ cần còn được nhìn thấy cô thì trong lòng anh đã đủ mãn nguyện rồi.
Chạy lên lầu hai, từ xa nhìn thấy Dieo, anh càng lúc càng chạy nhanh hơn nữa để đến được nơi anh ta đứng.

Đến rồi.


Anh bám vào người anh ta th ở dốc, thở từng hồi liên tục.

Anh ta vuốt vuốt lưng anh rồi khẩn trương nói
"Tôi vẫn chưa nói hết mà cậu lên đến đây rồi!"
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tia hi vọng
"Ngải My đâu? Con của tôi đâu? Vợ con của tôi đang ở đâu?"
Dieo bỗng nhiên bị nghẹn lại, anh ta không nói gì, chỉ trỏ tay về phía căn phòng đối diện.

Hạo Thiên đứng trước cánh cửa này mà trong lòng vô vàn cảm xúc, vui có, buồn có, hạnh phúc có, đau khổ có.

Chỉ mới ở cái tuổi này, nhưng dường như những đau khổ dằn xé ấy anh đều đã trải qua gần hết rồi, cảm thấy vẫn không điều gì quan trọng bằng cô ấy và giọt máu của mình.

Chân anh bước đến, đưa mắt nhìn vào bên trong.

Thật không dám tin nổi đó là Ngải My, bên cạnh lại chính là con anh.

Đó là sự thật.

Đôi môi anh bất giác run lên, cả bờ vai ấy.

Anh đưa tay che miệng, cắn răng cố gắng kìm nén không để mình nấc lên thêm một lần nào.

Dieo đứng ở phía sau, hít hà
"Hai mẹ con đều đã an toàn.

Là con gái! Con bé trông rất giống cậu"
Hạo Thiên mỉm cười, nụ cười của sự hạnh phúc.

Cuối cùng thì may mắn cũng đã chào đón anh, đã khiến anh trở nên hạnh phúc.
....
"Cô ấy sao rồi?"
"Cô ấy ngủ rồi, có lẽ vẫn còn kiệt sức.

Cậu vào đi!"
Hạo Thiên chợt có chút khựng lại.

Hạnh phúc đang ở rất gần, nhưng anh lại cảm thấy như vẫn còn một bức tường lớn vô hình ngăn cách anh tiến đến nó.


Anh chậm rãi bước vào, Dieo đi theo sau anh.

Ngồi xuống nhìn Ngải My đang say giấc, trong lòng anh muôn phần hạnh phúc, muôn phần an ủi, bao nhiêu cố gắng đều đã được đền đáp xứng đáng
"Sau khi sinh xong, có một người phụ nữ chạy vào bệnh viện tìm cô ấy.

Bà ấy nói là hàng xóm thường hay sang thăm, nhưng hôm nay mãi không thấy cô ấy về nên rất lo"
Hạo Thiên vẫn dán mắt trên khuôn mặt của cô, giọng anh trầm trầm
"Hoá ra cô ấy vẫn ở đây!"
"Bà ấy nói rằng cô ấy đã định đi nước ngoài, nhưng hộ chiếu có trục trặc, vẫn chưa kịp làm lại thì đã xảy ra chuyện này.

Mọi chuyện đều đã được an bày rồi"
Anh khẽ thở dài, đưa tay vuốt thật nhẹ lên mái tóc cô, cố gắng không làm cô thức giấc.

Dieo có chút bất mãn, anh ta không giấu được cảm xúc của mình mà nói thẳng
"Lẽ ra cậu nên thương lượng với cô ấy về chuyện Hải Anh ngay từ đầu, thì đã không phải dẫn đến hiểu lầm, cậu cũng không khổ sở như vậy.

Nói thật, tôi chưa thấy người đàn ông nào yêu sâu đậm một người giống như cậu, yêu bằng cả sinh mạng mình"
"Thôi cậu đừng lắm lời nữa! Chúng ta ra ngoài đi, để cô ấy ngủ"
"Cậu ra trước đi! Tôi ở lại kiểm tra một chút"
Hạo Thiên gật đầu rồi đi ra.

Được một lúc thì Ngải My mở mắt, cô vốn không hề ngủ, những gì mà cả hai nói khi nãy, cô đều nghe thấy cả.

Cô từ từ ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, khuôn mặt thất thần.

Dieo đứng bên cạnh lắc đầu thở dài
"Cô cũng nghe rồi đấy! Hạo Thiên có kẽ là người đàn ông tốt nhất trong tất cả những người đàn ông, và cô là người may mắn có được cậu ấy!"
Sống mũi cô cay xè, nước mắt lại rơi
"Anh ấy giấu tôi nhiều chuyện quá, làm tôi cứ mãi hiểu lầm không dứt ra được!"
Dieo lại thở ra một tiếng, anh ta vỗ nhẹ vai cô rồi nói
"Thôi đừng khóc, không tốt cho sức khỏe của cô đâu.

Tôi khuyên cô nên chọn thời điểm thích hợp để làm lành vết thương của cậu ấy, đừng để cậu ấy lại phải đau khổ nữa"
Em xin lỗi anh! Em không nghĩ rằng anh đã chịu đựng nhiều đau khổ đến như vậy.