Chương 14: Ông chủ thần bí
Tại văn phòng luật sư Collin, Kiều Nhi đang trong phòng làm việc của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Cóc cóc cóc.”
“Mờ vào.”
Vừa đọc văn kiện, Kiều Nhi vừa lên tiếng.
Minh Dạ Collin tướng người tuấn tú, mặc trên người âu phục màu xám bước vào.
Trên khuôn mặt đẹp trai của anh luôn hiện lên ý cười.
Anh tự nhiên ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của Kiều Nhi.
Cặp mắt châm chú nhìn cô làm việc.
Kiều Nhi cảm giác được Minh Dạ Collin đang nhìn chầm chầm vào mình.
Kiều Nhi bỏ phần văn kiện trên tay xuống, cô ngước mặt lên nhìn Minh Dạ Collin nói.
“Anh tìm em có chuyện gì?.”
Minh Dạ Collin nhìn cô cười,
“Có ai từng nói với em chưa, lúc em làm việc nghiêm túc, nhìn vào thật là quyến rũ.”
Kiều Nhi liếc anh một cái, rồi tiếp tục đọc hồ sơ của mình.
“Thật không đàng hoàng, có chuyện gì cứ nói, đừng có quanh co.”
Minh Dạ Collin nhìn Kiều Nhi cười.
“Chỉ có em là hiểu được anh.
Ông chủ mới của tập đoàn Martin, muốn đích thân gặp mặt em đêm nay.”
Kiều Nhi nghe Minh Dạ Collin nói, cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ
“Chỉ muốn gặp mình em?”
Minh Dạ Collin gật đầu, anh nhìn Kiều Nhi nói.
“Họ nói chủ tịch chỉ muốn gặp một mình em mà tôi.”
Nói xong anh quan sát sắc mặt Kiều Nhi.
Kiều Nhi nghe anh nói, cô bất giác cau mày.
“Tại sao phải gặp mặt sau giờ làm việc?
Không đi có được không?”
Cô ghét nhất là xã giao sau giờ làm việc, thời gian đó là thời gian riêng tư của cô.
Minh Dạ Collin nhìn Kiều Nhi bằng nét mặt khó sử.
“Họ nói nếu em không đến, thì sẽ hủy bỏ hợp đồng ngay lập tức.”
Kiều Nhi nghe anh nói vậy, cô quăng sấp văn kiện trên tay xuống bàn.
“Bớp.............”
“Thật quá đáng, ông chủ mới của họ có bệnh thần kinh phải không?
Sao chỉ vì em không đến, mà hủy bỏ hợp đồng, họ còn phải bồi thường tổn thất cho chúng ta.”
Minh Dạ Collin nhúng vai, thật ra anh cũng không biết vì sao, ông chủ mới của bọn họ lại ra yêu cầu này.
“Chắn hắn có rất nhiều tiền không biết phải tiêu vào đâu, nên mới làm như vậy.”
Vừa nói anh vừa cười.
Kiều Nhi nhìn anh rồi nhìn vào đồng hồ trên tay mình.
“Gặp mặt ở đâu?”
“Phòng VIP 5600, tại khách sạn The Palm.”
Kiều Nhi nhíu mày, nhìn Minh Dạ Collin nói.
“Gặp mặt tại phòng khách sạn?”
Minh Dạ Collin nhìn Kiều Nhi cười giễu cợt.
“Em sợ... Anh tưởng Kiều đại luật sư của chúng ta, không sợ trời không sợ đất chứ.”
Kiều Nhi cầm cây bút ném vào người của Minh Dạ Collin.
“Ai nói em sợ, anh ra ngoài đi em còn có việc phải làm.
Tối nay em sẽ đi, được chưa.”
Minh Dạ Collin chụp lấy cây bút Kiều Nhi ném anh, anh cười nói.
“Nhớ nhé 8 giờ tối, phòng VIP 5600 tại khách sạn The Palm, OK.”
Nói xong anh nhanh chân bước ra ngoài.
Thật ra anh cũng không muốn Kiều Nhi đi một mình.
Nhưng phía bên công ty Martin đã nói rõ, chủ tịch chỉ muốn gặp một mình Kiều Nhi mà thôi.
Vì tình trạng của văn phòng luật sư, anh không thể mất đi vị khách lớn này.
8 giờ tối, từ văn phòng luật Kiều Nhi đến thẳng khách sạn The Palm.
Trên nguời cô vẫn mặc bộ váy công sở thường ngày, mái tóc đen dài được cô bới lên, để lộ khuôn mặt xin đẹp của mình.
Kiều Nhi đi thẳng đến thang máy, bấm lên tầng 15.
Cửa thang máy được mở ra, hiện ra trước mặt Kiều Nhi là một bức tranh vô giá của họa sĩ Vincent van Gogh's.
“Starry Night Over the Rhone.”
Một bức tranh tả về phong cảnh ban đêm thật đẹp, Kiều Nhi ngấm bức tranh một hồi lâu, rồi cô mới đi về huớng phòng VIP 5600.
Từ xa Kiều Nhi đã có thể nhìn thấy, hai tên vệ sĩ đứng nghiêm túc trước cửa phòng.
Nhìn thấy Kiều Nhi, hai tên vệ sĩ cung kính chào, rồi mở cửa mời cô vào nói.
“Kiều luật sư, chủ nhân đã chờ lâu.”
Kiều Nhi nghe hắn nói vậy, không biết vì sao trong lòng chợt vang lên dự cảm bất lành.
Cô gật đầu rồi bước vào trong phòng.
Cửa sau lưng Kiều Nhi đột nhiên đống lại, trong lòng Kiều Nhi hơi lo sợ.
Kiều Nhi nhìn chung quanh không thấy một ai, cô quan sát chung quanh căn phòng.
Có những ánh sáng yếu ớt từ phòng ăn tỏa ra, Kiều Nhi bất giác bước về phía tỏa ra ánh sáng.
Trong căn phòng yên tĩnh, Kiều Nhi nhìn thấy một bàn bày đầy những món ăn Pháp, nhìn vào cực kỳ hấp dẫn.
Trên bàn đốt rất nhiều ngọn nén thơm, mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng, làm tinh thần Kiều Nhi thoải mái hẳn lên.
Trong lòng Kiều Nhi bình tĩnh lại, cô nhìn thấy một người đàn ông, dáng người cao lớn.
Mặc trên người âu phục màu đen, anh đứng trước cửa sổ sát mặt đất, hai tay đút vào túi quần.
Ngọn đèn sáng chiếu lên người anh, cô nhìn thấy được ánh sáng tỏa ra từ chiếc bông tai màu đỏ của anh.
Trái tim Kiều Nhi bất giác nhảy loạn, cô không biết đó là vì nguyên nhân gì.
Kiều Nhi cố ổn lại hơi thở của chính mình, cô cắt tiếng nói.
“Thưa ngài, tôi là Kiều luật sư của văn phòng luật Collin.”
Lúc nghe Kiều Nhi nói, Mạnh Hùng mới từ từ xoay người lại nhìn cô.