Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 6

Ôn Khanh Mộ khẽ hừ một tiếng.

Lúc nào nói với cô không được, lại cứ phải vào thời khắc quan trọng như này gọi điện nói với cô!

Tô Lạc Ly ngắt điện thoại: “Giờ tôi phải lập tức về nhà! Chuyện của chúng ta về sau hãng nói, trước khi thống nhất ý kiến, tôi mong là anh sẽ không phát tán ảnh của tôi ra ngoài, bằng không tôi sẽ kiện anh, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”

Nói xong, Tô Lạc Ly đi về phía cửa, đi được nửa đường thì quay lại.

Cầm lấy bút trêи bàn, nhanh tay ghi lại số.

điện thoại của bản thân: “Đây là số của tôi, lúc khác chúng ta liên lạc, anh cũng cho tôi số của anh đi”

Ôn Khanh Mộ nhìn dãy số kia, sau đó liền lấy điện thoại gọi, tiện thể thăm dò xem số này là thật hay giả Tô Lạc Ly nhìn số điện thoại gọi tới hiển thị trêи màn hình, gật đầu: “Vậy tôi đi trước đây!”

Cô lập tức vội vàng ra ngoài, lần này không quay lại nữa.

Ôn Khanh Mộ than thở: “Vội vàng như thế làm gì, tối nay không phải vẫn ngủ với tôi Sao?”

Khu biệt thự Rainbow.

Nói đến khu biệt thự này, có danh tiếng không nhỏ ở thành phố Z, khi vừa mới chuẩn bị xây dựng, doanh nghiệp bất động sản lên tiếng, muốn xây dựng một khu biệt thự nhà vườn trong lòng thành phố, ngay.

sau đó liền thu hút sự chú ý của không ít người.

Khu Rainbow giao thông thuận tiện, vị trí địa lí lại là khu ngoài vành đai, rời thành phố có đường cao tốc liền kề, vào trung tâm có đường vành đai thẳng tắp, phong cách kiến trúc khu biệt thự là phong cách châu Âu, bên trong không khác gì một khu cảnh sắc độc đáo.

Thế nhưng, khu biệt thự xây xong, cũng bán được không ít, vừa vào ở một thời gian liền bảo ở đây có ma.

Có vài gia đình phản ánh vấn đề này, còn có vài cụ già nói ở đây từng là bãi tha ma, ma quỷ trêu chọc ngày càng nghiêm trọng, những người tới ở cũng dần dần dọn đi, muốn bán cũng không bán được.

Khu biệt thự này dần dần trở nên hoang phế, hệt như một khu nhà hoang.

Lúc đầu, Tô Lạc Ly biết được bản thân phải ở đây, cũng cực kì không vừa ý, thứ nhất, cô không có nhiều tiền thuê nhà, thứ hai, bắt buộc phải để em trai cô biết cô đã kết hôn, cô bắt buộc phải sống ở ngoài.

Vì thế, cô bất chấp dọn vào ở, nhưng sống ở đây đã một năm, cũng không thấy có chuyện kì lạ nào xảy ra, dần dần cô cũng quên mất việc này.

‘Vừa vào cửa, Tô Lạc Ly đã thấy cô giúp việc Triệu Ni Ni mà chồng mình thuê cho bản thân đang ngồi xếp bằng trêи ghế sofa cắn hạt dưa, tiếng tỉ vi mở rất to.

Dường như ở cái nhà này, Triệu Ni Ni giống nữ chủ nhân hơn.

Tô Lạc Ly đi tới, ngồi bên cạnh cô ta: “Cô nói trong điện thoại..”



“Đúng đúng đúng, cô mừng đến phát điên rồi đúng không? Phòng đơn gối chiếc một năm rồi, cuối cùng cũng khổ tận cam lai”

Triệu Ni Ni vừa nói, vừa nhổ vỏ hạt dưa, ánh mắt tràn đầy vẻ coi thường.

“Sao đột nhiên ông ta lại vê?”

Đối với một cô giúp việc kiêu căng ngạo mạn, lúc đầu Tô Lạc Ly cũng rất tức giận, ở cái nhà này, cô ta tham ăn lười làm, không giống người giúp việc, mà ngược lại càng giống chủ nhà hơn!

Thế nhưng, Tô Lạc Ly biết, cô ta chỉ là người ở nông thôn, nghe cô ta nói, trước đây từng phục vụ ông chủ, ở bên đó ăn ngon ở sướиɠ, sang đây chính là đi chịu khổ.

Tô Lạc Ly cũng lười nói chuyện với cô ta, hơn nữa cô cũng ít về nhà, hai người ai lo thân người nấy, liền mặc kệ cô ta.

“Sao tôi biết? Đây là nhà của ngài Ôn, muốn về thì về thôi! Cô thật sự coi đây là nhà mình à?”

Triệu Ni Ni dùng sức nhổ vỏ hạt dưa ra, liếc nhìn Tô Lạc Ly.

“Có vài lời, tôi muốn nói trước, tôi đến đây phục vụ cô cũng coi như tận tâm tận lực, cô đừng có không biết tốt xấu”

Tông giọng của Triệu Ni Ni cao vút, chất giọng lại mỏng, lúc nói lời này, khiến người nghe muốn nổi da gà.

“Tận tâm tận lực?” Tô Lạc Ly trợn trắng mắt, cười lạnh một tiếng: “Vậy tôi hỏi cô, cô từng nấu cho tôi bữa cơm nào chưa?”

Triệu Ni Ni lại không hề sợ hãi: “Sao tôi biết được khi nào cô về, khi nào cô không về chứ? Cô đừng quên, cô có điểm yếu trong tay tôi đó!”

“Tôi có điểm yếu gì?” Tô Lạc Ly cũng cực kì tò mò.

Triệu Ni Ni cười lạnh một tiếng: “Một tuần.

cô không ngủ ở đây được quá hai đêm, thời gian còn lại cô đi đâu? Là một người phụ nữ đã kết hôn, đêm nào cũng không về nhà, không biết ngài Ôn biết chuyện này sẽ nghĩ gì nữa”

Tô Lạc Ly cười cười, Triệu Ni Ni này bộ dáng tiểu nhân đắc chí, lười để ý đến cô ta, đi thẳng lên trêи tầng.

“Này, tôi đã nhắc nhở cô rồi đấy, trước mặt ài Ôn phục vụ cho cẩn thận vào, tính khí ngài ấy không tốt, đừng để không cẩn thận khiến ngài ấy tức giận, lại trút giận lên đầu tôi.

Tô Lạc Ly nghe lời này, dừng lại một chút, rồi tiếp tục lên tầng.

Ngồi trong phòng ngủ của mình, Tô Lạc Ly vấn thấp thỏm không yên, thật sự không đoán ra sao lão già kia về đây làm gì.

Một năm không thăm không hỏi gì cô, giờ đột nhiên muốn về?

Lẽ nào là…

Muốn quan hệ với cô?

Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tô Lạc Ly liền chán ghét, cái lão già trọc đầu kia nhìn đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nghĩ tới cái thân già kia đè trêи cơ thể mình, cả người Tô Lạc.

Ly liền nổi hết da già!

Thế nhưng, cô không thể từ chối, dù sao, bọn họ là vợ chồng hợp pháp, ông ta chạm vào cô, hợp tình, hợp pháp, hợp lí.

Phải làm sao đây?

Chờ đến tối, cũng không đợi được lão già kia quay về, nhưng lại đợi được bữa tối của Triệu Ni Ni.

Đây là lần đầu tiên Triệu Ni Ni làm cơm tối cho cô, hương vị thật sự tầm thường, Tô.

Lạc Ly chẳng ăn được mấy miếng.

“Trong điện thoại, ông chủ nhà cô không nói mấy giờ về sao?”

Triệu Ni Ni há to miệng và thức ăn: “Mỗi ngày ngài Ôn đều bận trăm công nghìn việc, đương nhiên không nói chính xác thời gian được, cô vội gì chứ?”

Tô Lạc Ly quả thật không muốn nói chuyện với Triệu Ni Ni, liền đi thắng lên tầng.

Vừa chờ, liền chờ đến mười giờ tối, hôm qua Tô Lạc Ly không ngủ tử tế, lúc chín giờ đã bưồn ngủ rồi, ngáp một cái rồi nhìn đồng hồ.

Không phải người già thường ngủ rất sớm sao? Đã đến giờ này rồi, có lẽ không đến nữa.

Cô tắm qua loa một chút rồi lên thắng giường đi ngủ.

Mười giờ rưỡi Một chiếc xe công vụ Rolls-Royce Holdings dừng trước cửa căn biệt thự số 18 khu Rainbow.

Ôn Khanh Mộ từ trêи xe bước xuống, chiếc.

khuyên đá sapphire bên tai trái lấp lánh dưới ánh trăng chiếu rọi.

Lúc anh chuẩn bị nhấc chân bước vào nhà, đột nhiên dừng bước lại, tháo khuyên tai xuống, đưa cho Doãn Cẩn.

“Chủ tịch Ôn, tôi ở đây chờ an, hay là…”

Đây cũng là nhà của anh ta, nói không chừng anh ta qua đêm ở đây không đi nữa, Doãn Cẩn vẫn nên hỏi thêm một câu.

“Ở đây chờ tôi” Ôn Khanh Mộ bỏ lại câu này rồi đi thẳng vào nhà.

‘Vừa vào nhà, Triệu Ni Ni liền “vèo” cái xuất hiện, vì chờ Ôn Khanh Mộ trở về, cô ta cực kì có tinh thần.

“Ông chủ, ngài về rồi? Có muốn ăn gì không? Tôi làm chút gì cho ngài nhé?” Trêи mặt Triệu Ni Ni tràn đầy vẻ njnh hót, cười tươi như hoa.

Trước kia ở khu hoa viên Crystal của Ôn Khanh Mộ, cô ta chẳng qua chỉ là một người giúp việc phụ trách dọn dẹp bên ngoài, rất ít khi thấy Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ cúi đầu liếc nhìn cô ta một cái, nhíu mày: “Không cần, phu nhân đâu?”