Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 235: Vấn đề kỳ lạ

Vừa nhìn thấy chuỗi tràng hạt này, Tô Lạc Ly liền cảm thấy quen mắt.

Nghĩ kỹ lại, cô bé gặp ở tiệm bán hoa khi quay “Âm thanh hoa nở” lúc trước, hình như tên là Anh Túc, trên cổ cô bé cũng đeo một chuỗi tràng hạt giống hệt.

“Đeo thứ này lên, thứ này có thể tránh tà”

Biểu cảm của Giản Ngọc cực kỳ nghiêm túc.

Nếu không phải là vì lo lắng cho sự an toàn của Tô Lạc Ly, không có khả năng anh sẽ dùng cách trực tiếp nói cho Tô Lạc Ly sự thật như này.

“Con người em không mê tín”

Cô mang thứ này về, chắc chắn Ôn Khanh Mộ lại gặng hỏi, đến lúc đó không giải thích rõ được.

Giản Ngọc trực tiếp đi tới trước mặt Tô Lạc Ly, cứng rắn đeo chuỗi tràng hạt này lên cổ Tô Lạc Ly.

“Nếu thật sự không tiện đeo ở bên ngoài, ít nhất là em đi đâu phải mang nó theo đến đó, thứ này có thể cứu mang em vào thời khắc then chốt.”

Tô Lạc Ly lùi về sau một bước.

“Anh Ngọc, không ngờ con người anh lại mê tín đến thế”

“Tôi nói cho em biết, em yêu, đây tuyệt đối không phải là mê tín, rồi có một ngày em sẽ phát hiện những gì tôi nói đều là sự thật.”

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Giản Ngọc, Tô Lạc Ly cũng không dám gạt đi nữa.

“Em yêu, có phải em xóa sổ hết điện thoại và wechat của tôi rồi không?

“Á… Cái đó… Hì hì..”

Hỏi trực tiếp như này, khiến Tô Lạc Ly ít nhiều cũng hơi ngại.

Giản Ngọc cười lạnh, lắc đầu.

“Không sao, tôi mà muốn tìm em, quả thật là quá dễ dàng”

Tô Lạc Ly sững sờ.

Đúng thế, con người Giản Ngọc quả thật quá thần bí, bất luận là cô ở đâu, anh cũng đều có thể tìm được.

“Anh Ngọc, không lẽ anh cài cái gì giống như hệ thống theo dõi trên người em hả?”

Giản Ngọc khẽ nhướn mày.

“Tôi mới không thèm giở thủ đoạn thấp kém như người nào đó, à, không đúng, anh ta không phải là người”

Tô Lạc Ly im lặng.

Lại nói chồng cô không phải là người!

“Được rồi, tôi phải đi rồi, đừng nhớ tôi quá nha!”

Giản Ngọc nở nụ cười xán lạn với Tô Lạc Ly, rồi đi về phía cửa sổ.

Khi đang định nhảy qua cửa sổ, bỗng anh dừng lại.

Dường như Giản Ngọc hạ quyết tâm gì lớn lắm, rồi xoay người lại.

“Em yêu, tôi có thể hỏi em mấy vấn đề không?”

“Anh muốn hỏi gì?”

“Bên trên em còn có anh trai hay chị gái gì không?”

Tô Lạc Ly cảm thấy vấn đề này rất kỳ lạ.

“Em là con cả trong nhà”

“Không, tính cả người chưa được sinh ra”

Tô Lạc Ly càng cạn lời, vì sao cô cảm thấy hôm nay Giản Ngọc kỳ lạ như thế chứ? Lời nói ra toàn là những lời không đầu vào đâu.

“Cái này thật sự là không có”

Dường như Giản Ngọc đang nghĩ gì đó, sau đó lại ngước mắt nhìn Tô Lạc Ly.

“Mẹ em tên là gì?”

“Hả? Anh Ngọc, có phải hôm nay anh uống nhầm thuốc không? Anh là Giản Ngọc sao?”

Thậm chí Tô Lạc Ly tưởng tượng hết sức, nghi ngờ người đàn ông trước mắt này có phải là đeo mặt nạ da người hay không.

“Đương nhiên là tôi rồi, trả lời câu hỏi của tôi, em yêu!”

“Mẹ em tên là Tô Ngọc

Tô Lạc Ly chỉ đành trả lời câu hỏi của anh.

“Tô Ngọc? Bố em và mẹ em cùng họ sao?”

“Đúng thế.”

Giản Ngọc nhíu mày.

Nếu họ của nhà Tô Lạc Ly là một họ rất phổ biến, ví dụ như Trương, Vương, Lý các thứ, có lẽ Giản Ngọc cũng sẽ không nghi ngờ gì.

Nhưng cái họ Tô này vốn đã hiếm gặp, hai vợ chồng lại mang cùng một họ, chuyện này quá kỳ lạ.

“Mẹ em luôn cảm thấy đây là duyên phận của bà và bố em”

Tô Lạc Ly từ từ nói.

Có lúc cô cũng nghĩ, có phải là cái họ này đã liên lụy cả đời mẹ hay không.

“Vậy mẹ em có từng nhắc tới chuyện bên phía ông bà ngoại em không? Bên phía mẹ em có còn người thân nào không?”

Tô Lạc Ly lại lắc đầu lần nữa.

“Không có, trước giờ em chưa từng tới nhà ông bà ngoại, thế nhưng em có từng nghe mẹ nhắc về chuyện của ông bà ngoại.”

Tô Lạc Ly nghĩ kỹ lại.

“Bà ấy từng nói những gì?”

Tô Lạc Ly gãi đầu.

“Nói là ông bà ngoại rất thương mẹ, nói là mẹ còn có một người em trai, khi còn nhỏ luôn thích chơi đùa cùng em trai”

“Còn nữa không?”

“Không nhớ nữa, lúc đó em còn rất nhỏ. Anh hỏi chuyện nhà em để làm gì?”

“Không có gì, tùy tiện hỏi thế thôi, hiểu một chút về họ hàng nhà em, không phải rất tốt sao?”

Anh hiểu những chuyện này thật sự có tác dụng sao?

Nghĩ một lát, Giản Ngọc lại đi tới trước mặt Tô Lạc Ly.

“Em yêu, nếu em gặp nguy hiểm, muốn tìm tôi, cho em cái này.”

Giản Ngọc mở lòng bàn tay, bên trong là một thứ giống như viên đạn.

“Haha, anh Ngọc, em cảm thấy, em không cần đầu, anh ấy phải cho em hai người vệ sĩ, chắc là sẽ không có nguy hiểm gì.”

“Sợ rằng nguy hiểm là chính bản thân anh ta.”

Giản Ngọc kéo tay Tô Lạc Ly, đặt thứ như viên đạn kia vào trong lòng bàn tay cô.

“Nhớ cái đầu này, dùng sức đập xuống đất, sẽ phát tín hiệu cho tôi, tôi sẽ đến cứu em”

Nói xong, lần này Giản Ngọc thật sự rời đi.

Tô Lạc Ly đi tới, đóng cửa sổ lại, nhìn ra bên ngoài, đã không thấy bóng dáng của Giản Ngọc đầu nữa.

Người đàn ông này luôn luôn thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ nhanh đến mức khiến người khác nghi ngờ anh không phải là người.

Tô Lạc Ly cất thử như viên đạn kia đi, nhỡ sau này thật sự có lúc cần dùng tới thì sao, cũng là thứ để phòng thân.

Còn có chuỗi tràng hạt như chiếc răng kia nữa, cô cũng cất đi.

Cô bỗng nhớ ra một chuyện!

Lập tức nhìn về phía điện thoại!

“Vẫn chưa kết thúc sao?”

“Còn phải đợi đến lúc nào?”

“Bé con bé con bé con.”

Tận mười mấy tin nhắn.

Từ những tin nhắn này, Tô Lạc Ly có thể thấy được Ôn Khanh Mộ nôn nóng đến mức nào.

Hỏng rồi!

Khả năng cao là người đàn ông này tức giận rồi!

Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mục Nhiễm Tranh

“Lập tức gửi cho tôi mấy con buồn cười!”

Mục Nhiễm Tranh bị nghiện mạng xã hội, căn bản là điện thoại không rời người, lập tức trả lời tin nhắn.

“Cô lấy con làm gì? Không phải là thích cái này rồi chứ?”

Thường ngày đều là anh gửi icon cho cô, Tô Lạc Ly luôn không quá quan tâm.

“Chú anh cáu rồi, tôi phải dỗ anh ấy!”

“ĐM!”

Mục Nhiễm Tranh cảm thấy bản thân không nên hỏi!

Anh nhanh chóng gửi vài con buồn cười cho Tổ Lạc Ly.

“Không được không được phải cái loại mập mờ, tốt nhất là háo sắc một chút.”

“ĐM!”

Mục Nhiễm Tranh quả thật là cực kỳ bị đả kích!

Hai người này thường ngày nói chuyện mập mờ đến thế nào chứ?

Mục Nhiễm Tranh chỉ đành lấy những con mình cất giấu kỹ ra, gửi cho Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly thấy khá ổn, lập tức gửi cho Ôn Khanh Mộ.

“Cục cưng, đừng tức giận nữa! Tôi về rồi đây!”

Vốn dĩ Ôn Khanh Mộ đã rất tức giận.

Đã nói là video call, người phụ nữ này bỗng nhiên lại nói cái gì với đạo diễn!

Vốn dĩ thời gian bọn họ có thể video call cũng không nhiều.

Còn luôn bị những cái người vớ vẩn kia chiếm mất!

Nhưng khi anh nhìn thấy những con trên màn hình điện thoại, lập tức bật cười!