Tổng Tài Bá Đạo: Ép Phải Yêu

Chương 46: 46 Giải Cứu



“ Không phải đã nói rồi sao, để lại đồ chúng tôi muốn, mạng sống của J sẽ được bỏ qua ”.
Phổ Trắc khẽ cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.

Kỳ thực, nhiệm vụ lần này của anh ta chính là bắt được Bạc Nhược, sau đó lợi dụng cô để đạt được mục đích.

Ngay từ đầu, việc cô xuất hiện ở cảng biển nhỏ này đã được sắp đặt, việc buôn bán vũ khí chỉ là một màn ảo ảnh che mắt người khác.
Chủ thượng của Phổ Trắc cũng không nói rõ cho anh ta biết đồ mà anh ta cần lấy từ Vô Kỵ là thứ gì, chỉ nói cứ nói theo những lời được chỉ bảo, Vô Kỵ tự giác sẽ hiểu.

Nay Vô Kỵ đã tự động mở lời, thứ anh ta cần lấy là mạng của Vô Kỵ thì Phổ Trắc này nhất định phải có được.
“ Dù cho có cho anh mười cái mạng, anh dám động đến cô ấy không ? ”.
Đôi mắt Vô Kỵ lạnh buốt.

Anh xoay người đối diện với Phổ Trắc, tầm nhìn lúc này đã hoàn toàn đặt trên người anh ta.

Ba năm, anh dùng thời gian ba năm để rời khỏi thế giới bẩn thỉu cùng nguy hiểm này.

Trước đây quyết định rời khỏi là vì Bạc Nhược, chính là ngày hôm ấy, cô đâm anh ba nhát dao rồi bỏ đi, cuối cùng lại gặp chuyện.

Anh vì không muốn cô gặp nguy hiểm, rời xa cô ba năm để giải quyết những mớ rắc rối.

Nhưng hiện tại, anh lại vì cô một lần nữa bước vào thế giới nguy hiểm trùng trùng.
Anh không cần Bạc Nhược rõ ràng điều này.

Anh chỉ cần cô giống như trước kia, ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.
“ Chủ thượng có dặn, nếu không lấy được đồ mạng của J có thể động đến ”.
Dứt lời, Phổ Trắc liền đánh mắt sang nhìn Bạc Nhược.


Kể từ khi Vô Kỵ bước vào, cô luôn cụp mắt nhìn xuống phía dưới, một khắc cũng chưa từng dám ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Lửa cháy rất lớn, sợ dây thừng trói chặt Bạc Nhược cũng sắp đứt đến nơi.

Phổ Trắc không còn nhiều thời gian đành phải đưa ra biện pháp này.

Thực chất, chủ thượng không hề cho phép anh ta có suy nghĩ động đến Bạc Nhược.
“ Anh ta đúng là nhẫn tâm thật đấy.

Quả nhiên thứ mình không có được, có thể sẵn sàng huỷ diệt ”.
Vô Kỵ như cười lại như không, lời nói bỗng nhiên trở nên cứng rắn.

Đám người phía sau Phổ Trắc tương đối nhiều, lại thêm việc phải kéo dài thời gian để cứu Bạc Nhược ra nên một mình Vô Kỵ anh hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.

Nhưng nếu lúc này không liều một lần, mạng của anh và cô nhất định sẽ cùng biến mất tại nơi này.
“ Vô tổng, anh lại giống như ba năm trước vì bảo vệ những thứ thuộc về mình mà hi sinh J sao ? Lần trước là đứa nhỏ chưa thành hình người, lần này là chính cô ấy ? ”.
Trong giọng nói rõ ràng là có sự châm chọc.

Phổ Trắc rõ ràng biết chỉ cần anh ta nói những lời thế này quả nhiên sẽ kích động được đến Vô Kỵ.

Từng câu từng chữ lọt vào tai, Vô Kỵ sắc mặt liền thay đổi, anh bất chợt động thủ, chỉ trong chớp mắt đã di chuyển đến trước mặt Phổ Trắc, túm lấy cổ anh ta.
“ Còn dám nhắc tới chuyện lần trước ? ”.
Thanh âm Vô Kỵ rất lạnh, chỉ hận không thể dùng sự lạnh giá ấy giết chết người trước mặt.

Lúc này Bạc Nhược cũng đã có phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn hành động của Vô Kỵ, lại nhìn đám người vì anh động vào Phổ Trắc mà đã xông lên phía trước, vây Vô Kỵ tứ phía.
Phổ Trắc nói, có sai sao ? Ba năm trước, anh chính là vì lợi ích của cá nhân mà đem đứa nhỏ chưa thành hình người nhẫn tâm giết chết.

Ba năm sau, không phải vật hi sinh sẽ là chính bản thân cô ư ?
Khoảng khắc nhìn thấy Vô Kỵ bước vào căn phòng này, cô thừa nhận cô một lần nữa động lòng với anh.

Nhưng lời của Phổ Trắc đã kịp thời thức tỉnh chính cô, khiến Bạc Nhược này nhớ lại, Vô Kỵ là một người đàn ông lạnh nhạt, tàn nhẫn ra sao.

Quá khứ, cô bị những lời đường mật kia hại cho thê thảm.

Hiện tại, cô không thể tiếp tục dẫm vào vết xe đổ nữa.
“ Vô tổng, chuyện lần trước là lựa chọn của chính anh.

Nếu như anh nhất quyết muốn giữ lấy lợi ích của tổ chức, thì cái giá phải trả chính là mất đi đứa nhỏ, tổn thương người phụ nữ của chính mình ”.
Phổ Trắc dường như không hề sợ hãi.

Cổ bị Vô Kỵ túm rất chặt, sắc mặt vì thiếu dưỡng khí mà trở nên trắng bệch, nhưng anh ta vẫn rất điềm tĩnh, còn đưa tay ra hiệu ép đám người vây quanh Vô Kỵ lùi ra phía sau.
“ Phổ Trắc, mày đúng là không thể quan tài không đổ lệ ”.
Đôi mắt Vô Kỵ đỏ rực, anh liên tiếp đấm mạnh vào người của Phổ Trắc.
Đoàng !
Ngay lúc này, một viên đạn không biết từ đâu bắn thẳng về phía Vô Kỵ.


Nhưng dường như Vô Kỵ đã sớm cảm nhận được, anh lập tức xoay người, đem Phổ Trắc biến thành tấm khiên, và dĩ nhiên, người trúng đạn chính là anh ta.

Viên đạn đi xuyên qua trái tim Phổ Trắc, anh ta chỉ kịp mở to mắt nhìn về phía Bạc Nhược rồi ngã xuống.
Vô Kỵ đá Phổ Trắc dịch sang một bên, rút khẩu súng đã mang theo sẵn giơ lên phía trước.

Tiếng súng ban nãy là do đàn em của Phổ Trắc làm.

Vô Kỵ dĩ nhiên biết kế hoạch giương đông kích tây của anh ta, anh ta muốn dùng chính mình để đánh lạc hướng, sau đó sẽ để đàn em lấy mạng anh.

Nhưng Vô Kỵ này là ai, sao có thể không né được một chiêu thức cỏn con cơ chứ !
Phổ Trắc chết, đám đàn em đi theo anh ta loạn lên như rắn mất đầu.

Họ chỉ dám bao vây Vô Kỵ, không một ai dám xông lên bởi vì họ từng nghe qua danh tính của người đàn ông kia, có tàn độc, có lãnh khốc.
“ Không tránh đường, vậy thì tất cả cùng chết ! ”.
Bạc môi mỏng của Vô Kỵ hơi rướn lên.

Một loạt tiếng súng đồng thời vang lên, những người đứng chắn trước mặt chẳng mấy chốc đã ngã xuống cả.

Tầm nhìn của anh được mở rộng, trong đó có cả Bạc Nhược.

Cô có phần thất thần, ngẩn ngơ nhìn về hướng xác chết của Phổ Trắc.
Vô Kỵ đi đến chỗ cô, dập tắt lửa trong thùng lửa dưới chân Bạc Nhược, sau đó mới đưa cô xuống.
“ Đáng lẽ, người nên chết là anh ”.
Vô Kỵ ngẩn người, không ngờ Bạc Nhược lại nói thế.

Anh dùng tay nâng cằm cô lên, lần này Bạc Nhược không hề trốn tránh ánh mắt của anh, rất thuận theo hành động của anh mà ngẩng đầu.

Anh nhìn thấy rõ dáng vẻ mệt mỏi trong đôi đồng tử trong như nước.
“ Nhược Nhược, tôi là người đã cứu em ”.
“ Không phải ”.
Người cứu cô là Phổ Trắc mới đúng.

Ngay từ đầu đã là Phổ Trắc.


Anh ta đã từng tốt bụng nhắc nhở cô rời xa Vô Kỵ càng sớm càng tốt, chỉ là cô quá cố chấp, quá chấp niệm với đoạn tình cảm này.

Nếu không phải có những lời nói kia, Bạc Nhược không biết đến hiện tại bản thân đã thức tỉnh hay chưa.
“ Nhược Nhược, em bị bọn chúng tra tấn đến hồ đồ phải không ? Người cứu em là anh, là anh ”.
Vô Kỵ túm chặt lấy bả vai cô, hơi kích động.
“ Vậy ư ? ".
“ Bạc Nhược ”.
“ Cảm ơn.

Tôi phải đi rồi ”.
Bạc Nhược đẩy Vô Kỵ ra xa rồi nhanh chóng bước đi.

Từ đầu đến cuối sự lạnh nhạt của cô đối với anh không hề che giấu.

Nhưng Vô Kỵ căn bản không để cô được như ý.

Anh giữ chặt lấy cô, ôm cô vào lòng.
“ Về bên tôi đi ”.
“ Được thôi, trừ phi tôi chết ”.
“ Nhược Nhược, em đừng tưởng tôi không dám giết em ”.
Bạc Nhược ở trong lòng anh giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, không hề động đậy hay phản kháng.
“ Vậy thì anh giết tôi đi.

Giết rồi, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh ”.
“ Em ...!”.