Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 48: Tát Thử Một Cái



“Chuẩn bị đồ” Đường Hoan chớp mắt và trả lời câu hỏi như một lẽ đương nhiên, không phải nói 9h ngày mai sẽ | bay sao, lẽ nào không chuẩn bị đồ sao?
“Chuẩn bị một chút đồ dùng cá nhân là được rồi.

Anh đưa tay lên xoa mặt cô, xúc cảm mềm mại và dịu dàng khiến anh không nỡ thu tay lại.
| Bị anh sờ như vậy, trái tim Đường Hoan bông xẹt qua một cảm giác kỳ lạ, cô đưa tay ra đấy anh: “Anh làm gì vậy, hấp ta hấp tấp, mau đi tắm đi.”
| triển.
Dường như, mối quan hệ giữa họ đã tốt hơn trước và những hạt giống nảy mầm trong tim đang lặng lẽ phát
Phớt lờ vẻ ngại ngùng trên mặt cô, anh cúi đầu xuống và đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đường Hoan sững sờ, nơi bị anh hôn nóng như lửa đốt, đôi mắt trong veo của cô có một chút ngại ngùng.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Đoạn Kim Thần và Đường Hoan ngồi máy bay đi Mỹ.

Khi máy bay hạ cánh đã là 6h tối và sớm đã có người sắp xếp xe đón Đường Hoàn và Đoạn Kim Thần.

Đến khách sạn, Đường Hoan lập tức ngồi lên giường, sau một ngày ngồi máy bay cô gần như kiệt sức.
Nhìn Đường Hoan nằm trên giường không chút hình tượng, Đoạn Kim Thần bước đến: “Em muốn ăn gì để anh bảo người mang đến”
Đường Hoan mở mắt ra, vẻ mặt có chút lười biếng: “Cháo”
Bây giờ cô không muốn ăn gì cả, cũng không biết có phải say máy bay hay không, từ lúc lên máy bay cô đã không ăn gì, đến bây giờ cô chỉ cảm thấy trướng bụng.
Đoạn Kim Thần gọi người phục vụ khách sạn mang cháo và một số món ăn kèm đến.

Đợi đến khi cháo được mang đến, Đường Hoan đã ngủ thiếp đi rồi.

“Đường Hoan, dậy đi” Đoạn Kim Thần khẽ đẩy vai cô và nói với ngữ khí dịu dàng.


Đường Hoan đưa tay lên gạt ra, cô lật người rồi tiếp tục ngủ: “Đừng ồn, mệt quá”
Đêm qua bị anh giày vò đến nửa đêm, còn nói phải ôm cô ngủ, nhưng ngủ say rồi lại buông ra, hôm nay mới sáng ra đã phải dậy để kịp giờ lên máy bay, cô thực sự rất mệt, rất mệt.
| Có vẽ là vì Đường Hoàn thực sự mệt mỏi, Đoạn Kim Thần cũng không gọi cô nữa, mà chỉ bế cô lên và đi vào phòng tắm.
Muốn ngủ thì cũng phải tắm xong đã, anh là một người ưa sạch sẽ.
Khi dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, Đường Hoan phát ra những tiếng thở dài nhẹ nhõm, cô có cảm giác như có một vật gì đó đang chạm vào cơ thể mình, khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt đẹp trai ở trước mặt.
Đường Hoan sững sờ trong giây lát, cho đến khi tay của người đà ông phủ lên ngực cô, cô mới hoàn hồn, cô đưa tay đẩy ra: “Anh...anh làm gì vậy?
Không phải cô đang ngủ sao? Tại sao lại ở trong nhà tắm rồi? Đoạn Kim Thần chớp mắt và thản nhiên nói: “Giúp em tắm"
Phù, nghe câu trả lời như một lẽ đương nhiên của anh, Đường Hoan nghiến răng, cái gì mà giúp cô tắm, đây rõ ràng là đang lợi dụng cô.
“Không cần, em tự tắm được" Cô đưa tay lên che ngực, mặc dù hai người họ đã làm những chuyện thân mật rồi, nhưng vẫn cảm thấy có chút mất tự nhiên khi đối diện với ánh mắt trần trụi của anh.
“Vậy em giúp anh tắm đi” Đường Hoan cho rằng anh sẽ ra ngoài, nhưng không ngờ anh lại thốt ra một câu như vậy.

“Em không muốn” Mặt cô đỏ như quả cà chua, cô liền ngả người ra sau.
“Vậy anh giúp em tắm
Thấy Đoạn Kim Thần lại muốn tiếp cận cô một lần nữa, Đường Hoàn liền hét lên: “Em giúp anh tắm!”
Chết tiệt, sao anh ta có thể háo sắc như vậy, có chân có tay, không tự mình tắm được sao?
“Xuống một chút”.
“Được chưa?”
“Ừ, mạnh một chút, mạnh hơn một chút nữa”
“Mệt quá..." “A...thật thoải mái, xuống một chút nữa...”
Tắm thôi mà nhiều yêu cầu như vậy, Đường Hoan mắng thầm trong lòng, tối đó cô vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của Đoạn Kim Thần.
Hôm sau, Đường Hoan thức dậy và chải chuốt xong, cô ngồi trên sofa một cách đoan trang, Đoạn Kim Thần thì ngồi một bên xử lý đống tài liệu, những ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên bàn phím, phát ra những nốt nhạc tuyệt đẹp.

| Cô tình ngẩng đầu lên, ánh sánh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, người đàn ông ngồi quay lại với ánh sáng, trên đầu anh phảng phất những tầng ánh sáng rực rỡ, khiến cho ngũ quan đẹp đẽ quyến rũ của anh lại càng trở nên rõ ràng.
Người đàn ông với chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng gợi cảm và hàng lông mi dài đẹp đẽ như một vị thần.
Đường Hoan nhìn đến ngây người, không ngờ người đàn ông có thể hô mưa gọi gió, không gì không làm được này lại là chồng của cô.
| Mặc dù sau khi kết hôn với anh, anh đã khiến cô phải chịu nhiều sự sỉ nhục và hiểu lầm, nhưng, khi nghĩ đến trong khoảng thời gian này mối quan hệ giữa hai người đã tốt hơn, trong lòng cô lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngay cả bầu không khí cũng phảng phất mùi vị ngọt ngào.
Nhưng bầu không khí này không kéo dài được bao lâu và bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại.
"Ting Ting....
Chiếc điện thoại trên bàn trà reo lên, một dãy số lạ lọt vào mắt của Đường Hoan.

Cô liếc nhìn Đoạn Kim Thần, sau đó cầm điện thoại đưa cho anh: “Của anh”
Anh đón lấy, những ngón tay thon dài khẽ vuốt sang, Đoạn Kim Thần còn chưa lên tiếng, trong điện thoại đã truyền đến một giọng nữ trong trẻo và mềm mại: “Anh Kim Thần”.
Câu nói này, Đường Hoan nghe rõ mồn một, mắt qua thoáng qua một tia mỉa mai.

Có lẽ lại là tiểu thư nhà họ Lương kia.

Đoạn Kim Thần đứng dậy khỏi ghế, anh liếc nhìn Đường Hoàn rồi đi ra ban công.

Xì, chỉ là nghe một cuộc điện thoại thôi mà, có cần thiết phải bí mật như vậy không?
Trong lòng Đường Hoạn cảm thấy có chút khó chịu, tâm trạng vốn đang vui vẻ đột nhiên bị ảnh hưởng bởi một cuộc điện thoại, cô cầm điện thoại bước vào phòng.
Rõ ràng bảo cô phải giữ khoảng cách với người đàn ông khác, nhưng anh lại để cho người phụ nữ khác gọi anh là anh Thần, nghe thôi đã thấy buồn nôn!
Khi Đoạn Kim Thần nghe điện thoại xong và bước vào, đã không thấy bóng dáng của Đường Hoan ở phòng khách, anh đi vào phòng ngủ liền thấy cô đang nằm trên giường nghịch điện thoại.
“Em hãy sửa soạn một chút, lát nữa ra ngoài với anh” Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần vang lên, Đường Hoan chỉ ồ một tiếng mà không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Anh khẽ cau mày, dường như không hài lòng với phản ứng của Đường Hoan, anh mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Nửa tiếng sau, Đường Hoan và Đoạn Kim Thần đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn.

"Xin chào, Tổng giám đốc đoạn, rất vui được gặp anh.”
“Xin chào, anh Anderson, đây là vợ tôi - Đường Hoan.” Khi Đoạn Kim Thần lạnh lùng giới thiệu Đường Hoàn là vợ anh, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một chút dịu dàng.
Hai người họ nói chuyện bằng tiếng anh một cách trôi chảy, khi nghe thấy Đoạn Kim Thần giới thiệu mình, Đường Hoan gật đầu và bắt tay với Anderson.
“Wow, VỢ anh thật xinh đẹp” Đôi mắt của Anderson vụt qua một tia sáng, nhanh đến mức người ta không thể bắt được nó, ngay cả ngữ khí cũng phấn khích hơn vài phần.
"Cảm ơn” Đường Hoan lịch sự cảm ơn.
Cô quay đầu sang nhìn Đoạn Kim Thần rồi xoa xoa cằm, dường như muốn nói với anh, dẫn cô ra ngoài như thế này có phải khiến anh hãnh diện hơn không.
Lúc này họ đang ngồi trong phòng riêng, vừa nói chuyện vừa ăn tối.

Đường Hoan ngồi bên cạnh Đoạn Kim Thần và lắng nghe Đoạn Kim Thần nói chuyện với Anderson.
Mặc dù trình độ của cô không cao lắm, nhưng cô cũng biết một chút tiếng anh.

Mặc dù cô không hiểu hết lời của họ, nhưng cô cũng hiểu được bảy tám phần.
Đoạn Kim Thần muốn gia nhập thương hiệu trang phục của công ty họ, anh muốn ký kết hợp đồng với họ.
Khi bữa tối tiến hành được một nửa, điện thoại của Đoạn Kim Thần reo lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.
Đường Hoan vô thức nhìn vào điện thoại của Đoạn Kim Thần, bởi vì cách hơi xa nên cô không nhìn rõ.

Anh gật đầu tỏ ý với Anderson rồi nghe điện thoại.
Đường Hoan nhìn thấy sắc mặt Đoạn Kim Thần thay đổi, trái tim cũng bất giác đập nhanh hơn, sau đó cô nhìn thấy Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô với vẻ mặt khó xử.
Đang định mở miệng, nhưng lại vẫn chưa nói ra, Đoạn Kim Thần đã quay người chạy ra khỏi phòng.

“Đoạn Kim Thần!” Đường Hoan kinh ngạc hét lên, cô muốn gọi anh lại, nhưng trong chớp mắt, anh đã biến mất.

Anderson thấy vậy liền lên tiếng: “Cô Đường Hoan” Đường Hoan dừng bước và quay đầu nhìn ông ta: “Uh, thật xin lỗi, anh ấy..."

Đường Hoan nhất thời không biết nên nói thế nào, Đoạn Kim Thần đột nhiên chạy đi mà không nói lời nào, cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là cuộc gọi gì mà quan trọng đến nỗi anh ấy không quan tâm đến chuyện đàm phản hợp đồng.
Trong đầu cô bất giác nhớ đến câu nói "Anh Kim Thần” sáng nay, lẽ nào là Lương Phỉ Phỉ đã sang Mỹ rồi?
Với nhận thức này khiến Đường Hoàn càng cảm thấy khó chịu, nếu như đã dẫn theo người phụ nữ khác đi, tại sao còn dẫn cô đến đây? Thấy cô giống một con ngốc rất vui sao?
“Không sao, có đường” Anderson đột nhiên nói một câu tiếng trung không mấy lưu loát.

Đường Hoan sững sờ, đôi mắt lóe lên sự kinh ngạc: "Anderson, anh biết nói tiếng trung sao?”
Anh ta gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thích văn hóa Trung Quốc, không biết cô Đường có hứng thú ra ngoài đi dạo với tôi không?”
9.
“Không cần đâu, ông Anderson, bây giờ đã quá muộn rồi, tôi muốn đi về” Bây giờ cô không có chút tâm trạng nào.
"Cô Đường, hãy để tôi đưa cô về, tôi rất ngưỡng mộ phụ nữ Trung Quốc” Anderson đột nhiên mở miệng nói ra câu này.
"Cảm ơn anh, không cần đâu? Nói xong, Đường Hoàn cũng không nhìn sắc mặt của Anderson mà cầm lấy túi đứng dậy đi ra ngoài.
Đằng sau, đôi mắt của Anderson sáng lên và nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Đường Hoan, sau đó anh ta rút điện thoại ra và gọi một cuộc điện thoại.
Khi đi ra đến cửa khách sạn, một cơn gió lạnh thổi đến, cô xoa xoa cánh tay mình.

Đoạn Kim Thần chết tiệt, lại bỏ rơi cô giữa đường, đã bao nhiêu lần rồi chứ? Đường Hoan tức giận, cô nghiến răng, trong lòng cực kỳ khó chịu liền mắng Đoạn Kim Thần một hồi.
“Đoạn Kim Thần chết tiệt, Đoạn Kim Thần thối tha, đưa tôi đến đây rồi lại bỏ rơi tôi một mình! Nếu như anh đã đưa Lương Phỉ Phỉ đến, tại sao còn dẫn theo tôi, nếu như đã dẫn tôi đến rồi, vậy thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chứ!” Đường Hoan vừa chửi vừa rút điện thoại ra gọi cho La Vưu Phi, cô không để ý rằng một chiếc xe đang đi đến gần cô.
Chiếc xe dừng lại cách Đường Hoan không xa, mấy người nhìn Đường Hoan rồi nhìn xuống bức ảnh trên điện thoại.

Sau khi xác nhận cô chính là người họ đang tìm kiếm, họ trao đổi ánh mắt với nhau và sải bước về phía cô.
Đường Hoan đang tìm số điện thoại của La Vưu Phi, cô chưa kịp quay số gọi thì đột nhiên bị người kéo tay lại.
"A..." Tiếng hét của Đường Hoan vẫn chưa kịp phát ra ngoài đã bị người bịp miệng lại, một mùi vị gãy mũi xộc thẳng vào mũi cô.
Nhìn vào sự xuất hiện bất ngờ của một vài người đàn ông mặc đồ đen, trong đầu Đường Hoan lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng người này là ai? Tại sao lại muốn bắt cô? Đây là lần đầu tiên cô đến Mỹ, cô còn chưa đắc tội với ai?
Ý thức ngày càng mờ nhạt, điện thoại đã rơi xuống đất, cuối cùng hai mắt cô nhắm lại và ngất đi, cô bị người ta kéo lên xe như một con gà.
Có lẽ mấy người mặc đồ đen sợ rằng ở lại lâu sẽ bị người khác nghi ngờ nên nhất thời không phát hiện điện thoại của Đường Hoan đã bị rơi xuống đất.