Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 24



Cả hai đỗ xe ở đầu phố Thanh xuyên, nơi mà họ thường đến và nhìn vào đám đông, hai chị em cùng nhìn nhau và nắm tay nhau hòa vào dòng người.
Đây là một nơi mà họ luôn thích mua sắm từ khi còn là sinh viên.
“Mình thật sự không hiểu được, Vưu Phi, cậu nói xem một tiểu thư cầm cả nghìn vạn như cậu sao lại cùng mình đến những cửa hàng nhỏ như thế này để mua sắm?”
Đường Hoan vừa mút kẹo ngọt vừa cười hì hì với La Vưu Phi đang cầm củ khoai nướng trên tay.
“Aiya, cậu đừng có giả vờ là một con sói đuôi to nữa! Sản nghiệp của công ty bố mình không là gì so với công ty của Đường Kha Thành….”
Đang nói, La Vưu Phi đột nhiên hối hận không thôi.
Động tác trên tay Đường Hoan rõ ràng chậm lại, cô cúi đầu xuống, sắc mặt có chút khó coi.
“Mình xin lỗi Hoan Hoan…” La Vưu Phi cẩn thận nhận lỗi, khoai lang nướng trên tay bị rơi một miếng cũng không để ý.
“Không sao, tất cả đều đã qua rồi.”
Đường Hoan khịt mũi rồi hít một hơi thật sâu ngẩng mặt lên.
“Chà, đúng rồi Vưu Phi, Đại Thịnh về nước rồi cậu có biết không?”
“Đại Thịnh? Giang Chi Thịnh sao?’ Vưu Phi nghe được tin tức này, cô bất ngờ túm lấy Đường Haon, hoàn toàn quên mất củ khoai lang trong tay.
“Đúng vậy, mình cũng rất bất ngờ.

Hôm trước Đoạn gia tổ chức party, mình đã gặp anh ấy!” Khuôn mặt Đường Hoan lại khôi phục lại thần thái hồng hào trước đây: “Cậu đoán thế nào cũng không thể ngờ, đứa trẻ này vậy mà lại ra nước ngoài mạ vàng!”
“Chậc, đúng là không đơn giản.

Sau khi mất liên lạc với anh ta, mình mới biết, đứa trẻ ấm áp đó hóa ra là ông chủ nhỏ của Giang Đông Hoa Uy.
La Vưu Phi nói, trên mặt toàn là vẻ không thể tin được.
“Đúng vậy, hôm qua mình cũng mới biết được, khách sạn phụ trách tổ chức party chính là nhà anh ấy!” Đường Hoan vừa nói, vừa khoa trương bày tỏ niềm hạnh phúc trên khuôn mặt: “Mình đúng là may mắn mà, trái phải đều có các phú nhị đại bảo vệ!”
La Vưu Phi nhìn vào vẻ mặt đắc ý của Đường Hoan, không kìm được mà cười theo cô.
Hai người đang nói chuyện rất ăn ý, điện thoại của Đường Hoan đột nhiên reo lên.
Cô móc ra xem , là một số lạ.

Sau khi do dự một lúc cô liền bắt máy.

“Đường Hoan phải không? Ta là Đoạn Trấn Nam.”
“Ồ, Đoạn….” Đường Hoan nhất thời nói nhỏ lại, La Vưu Phi bên cạnh hung hăng nhéo cô một cái.
“Dạ, bố, bố có chuyện gì sao?” Cố dằn lòng, cuối cùng cô cũng nói ra được cách xưng hô này.
“Kim Thần ra nước ngoài một tuần, một mình con ở nhà cũng nhàm chán, con về nhà ăn bữa cơm với ta.”
Không biết tại sao, khi nghe thấy câu nói này của Đạon Trấn Nam, Đường Hoan có chút cay mắt.
“Dạ..được ạ.”
“Vậy thì ta sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị mấy món mà con thích ăn, một lát nữa sẽ cho xe đi đón con.”
Cúp điện thoại xong, vẻ mặt sững sờ của Đường Hoan khiến La Vưu Phi có chút lo lắng.
“Bây giờ cậu là vợ hợp pháp của Đoạn Kim Thần, bố anh ấy gọi cậu về ăn cơm là chuyện bình thường!”
Chính là bởi vì quá bình thường, cô mới cảm thấy hoảng sợ.

Lúc trước quấy rối hôn lễ đã để lại ấn tượng không tốt với nhà họ Đoạn, mặc dù màn cầu hôn của Đoạn Kim Thần đã gỡ lại cho cô một chút, nhưng cô vẫn có chút lo lắng khi phải đối mặt với bố mẹ của anh.
Cô sợ bị người ta nhìn thấu mối quan hệ giữa cô và Đoạn Kim Thần, nhưng lại càng sợ hơn lúc này phải một thân một mình đối diện với người mà cô không muốn gặp.
Đột nhiên nhận ra cô đã quen với việc sự che chở của Đoạn Kim Thần, khi không có anh bên cạnh, cô lại có chút sợ hãi.
Khi đến nhà họ Đoạn trời cũng đã tối, Đường Hoan vừa bước vào cửa liền cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Đoạn Trấn Nam dường như đã ngồi ở bàn đợi một lúc, nhìn thấy Đường Hoan bước vào ông khẽ gật đầu.

Có một phu nhân tao nhã ngồi bên cạnh ông, nhưng vẻ mặt luôn lạnh lùng, dường như người vừa bước vào không liên quan gì đến bà ta.
Một đôi nam nữ khác đang ngồi ở bàn cũng đang nhìn Đường Hoan với vẻ mặt phức tạp, nhất thời khiến cô cảm thấy có chút buồn nôn.
Đường Hoan ổn định lại tinh thần, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười rạng rỡ.

Cô bước nhẹ đến trước bàn tạ lỗi…
“Bố, mẹ, trên đường bị kẹt xe, nên con đến hơi muộn ạ.”
Nghe thấy cách xưng hô này của Đường Hoan, cơ thể của người phụ nữ trung niên xinh đẹp rõ ràng có chút run rẩy, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên.

Gật đầu biểu thị đã nghe thấy với vẻ mặt không cảm xúc.

Đoạn Trấn Nam đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Đường Hoan ngập ngừng một lúc rồi chọn ngồi bên cạnh Đoạn phu nhân.
“Những món này đều là đặc biệt chuẩn bị cho con, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.”
Biểu cảm hôm nay của Đoạn Trấn Nam nhẹ nhàng hơn nhiều so với lần đầu gặp mặt, có lẽ là do màn “Cầu hôn” của Đoạn Kim Thần, khiến cho ông có nhận thức mới về vị trí của Đường Hoan trong lòng Đoạn Kim Thần.
Đường Hoan liếc nhìn một bàn đầy sơn hào hải vị, quả nhiên chúng đều là những món mà cô thích.

Cô tự hỏi từ khi nào Đoạn Kim Thần lại bắt đầu ân cần như vậy, vậy mà lại chú ý đến những gì cô thích ăn, nhưng trong một khoảnh khắc cô vô tình bắt gặp phải hai con mắt sắc như dao.
Đường Hoan ngước mắt lên và nhìn thấy Đường Vãn Tình đang nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt căm ghét, ngọn lửa đố kỵ trong mắt cô ta dường như có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong ngồi bên cạnh cũng sầm xuống cực kỳ đáng sợ, chỉ là anh ta hạ mắt xuống không hề nhìn Đường Hoan.
Hóa ra là anh ta.
Trong lòng Đường Hoan lập tức dâng lên một sự ghê tởm, và những món ăn trên bàn bỗng trở nên không còn sức hấp dẫn với cô.
Cả bữa ăn Đoạn Lâm Phong chỉ cúi đầu và gắp thức ăn, không nói câu nào.

Ngược lại Đường Vãn Tình một câu bố, hai câu bố, gọi một cách rất vui vẻ.
“Ta nghe Kim Thần nói, con nấu ăn rất ngon?”
Đường Hoan đang định gắp cơm vào miệng, nghe thấy những lời của Đoạn Trấn Nam, cô nhìn xung quanh và xác định là đang hỏi mình.
“Cũng bình thường ạ.” Đường Hoan liếc nhìn Đoạn Lâm Phong, cố tình cất giọng: “Mặc dù không thể so sánh với tay nghề của đầu bếp, nhưng vừa hay lại hợp khẩu vị của Kim Thần.

Thấy anh ấy thích ăn, nên con thường xuyên nấu cho anh ấy.”
Đoạn Lâm Phong nghe xong những động tác rõ ràng có chút dừng lại, anh lạnh lùng nhìn Đường Vãn Tình ở bên cạnh rồi lại liến nhìn Đường Hoan với sắc mặt u ám.
“Chi Linh, trên người con bé có thần thái của bà lúc còn trẻ.”
Đoạn Kim Thần vừa nói vừa nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh một cách trừu mến, rồi gắp một miếng lê bỏ vào đĩa của người phụ nữ.
Đường Hoan đột nhiên có chút cảm động, cảm thấy người đàn ông này không hề đáng sợ như trong tưởng tượng.
“Đã qua nhiều năm như vậy, ông vẫn thích đem tôi ra so sánh với loại phụ nữ có thân phận không trong sạch như vậy.”

Đan Chi Linh lạnh nhạt nói ra một câu, khiến cho sắc mặt hai cha con đang ngồi trên ghế thay đổi rõ rệt.
Chỉ có Đường Vãn Tình là nhìn Đường Hoan với vẻ đắc ý, giống như có người đứng ra bảo vệ cô ta vậy.
Đường Hoan vô cùng tức giận, cô cố gắng nhịn và nhẹ nhàng đáp lại…
“Mẹ, con và Kim Thần thật lòng yêu thương nhau.

Kim Thần đối với con như thế nào chắc mẹ có thể nhìn ra.” Đường Hoan cười nhẹ và liếc mắt nhìn đôi mắt đang phẫn nộ của Đoạn Lâm Phong: “Không phải ai cũng có thể gặp đúng người ngay từ ban đầu, nhưng một khi đã nhận định đối phương thì sẽ càng trân trọng hơn.”
Những câu nói mạnh mẽ vang lên khiến cho Đan Chi Linh tức đến nghẹn lời.

Nhưng không biết tại sao, Đoạn Trấn Nam ngồi bên cạnh lại nhìn cô với ánh mắt có vài phần cảm kích.
Một bữa ăn bằng mặt nhưng không bằng lòng, khi mọi người đều đã ăn no và đặt đũa xuống, bên ngoài trời đã tối đen.
“Muộn thế này rồi, con đừng về nữa.

Phòng của Kim Thần luôn bỏ trống, hôm nay con ngủ trên đó đi.”
Đoạn Trấn Nam nói xong, không đợi Đường Hoan trả lời ông đã sai người lên lầu giúp cô trải chăn ga.
Đường Hoan mơ màng ngủ thiếp đi, trong giấc mơ dường như có ai đó đi đến bên giường, nhẹ nhàng chạm vào má cô rồi hôn cô thật sâu.

Đường Hoan mông lung cho rằng Đoạn Kim Thần đã về, trong lòng liền có chút ấm áp.
Chỉ là sức của người này ngày càng gia tăng, Đường Hoan đột nhiên nhận ra đây không phải là một giấc mơ.
Cô tỉnh dậy ngay lập tức và đứng dậy bật đèn ngủ.
Trước mặt có chút mập mờ, thì ra là Đoạn Lâm Phong!
Đoạn Lâm Phong thấy Đường Hoan tỉnh dậy liền giữ chặt cô và nhìn cô chằm chằm với ánh mắt lạnh lùng.
“Em đừng làm loạn! Đây là nhà họ Đoạn, sẽ không có ai tin tưởng em…”
“Anh cút đi cho tôi.”
Đường Hoan không quan tâm đến sự kìm chế của Đoạn Lâm Phong mà cố gắng giãy dụa.
“Hoan Hoan, em nghe anh nói…Đường Hoan, em hãy biết điều một chút!”
Đôi mắt của Đoạn Lâm Phong ngay từ đầu đã lạnh lùng, bây giờ lại càng khó chịu và tràn đày dục vọng bởi sự phản kháng của Đường Hoan.

Trong lúc giãy dụa, cúc áo ở trước ngực bị bung ra khiến cho toàn thân Đoạn Lâm Phong bị dục vọng thiêu đốt.
Anh ta bất giác tăng sức mạnh ở bàn tay và đè lên người Đường Hoan.
Đường Hoan bị đè đến đau đớn, chân tay không thể nhấc lên được, trong lúc cấp bách cô cắn vào cánh tay của Đoạn Lâm Phong.

“Mẹ kiếp! Tiện nhân!”
Đoạn Lâm Phong bị đau vô thức buông tay ra và tát vào mặt Đường Hoan không chút do dự.
Đoạn Lâm Phong tát rất mạnh, Đường hoan bị đánh nhất thời bật khóc.
Giữa lúc hoảng hốt, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Đoạn Lâm Phong lo lắng quay đầu lại, chưa kịp nhìn rõ người vừa vào là ai liền ăn một cú đấm ngã xuống đất.
Đường Hoan nhìn qua đôi mắt đẫm lệ nhìn thấy bóng người cao lớn của Đoạn Kim Thần đang vật lộn với Đoạn Lâm Phong.
Tiếng động lớn đã kinh động đến Đoạn Trấn Nam và Đan Chi Linh.

Hai người họ mặc bộ đồ ngủ vội vàng bước vào và nhìn thấy cảnh Đoạn Kim Thần đang vừa đấm vừa đá Đoạn Lâm Phong đang ngã dưới đất.
“Mau dừng tay lại cho ta!”
Đoạn Trấn Nam run lên vì giận dữ và hét lớn.
Đường Vãn Tình nghe thấy, dụi mắt chạy lại, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra liền vội vàng đi lên trước đỡ Đoạn Lâm Phong dậy.
“Lâm Phong, nửa đêm canh ba con vào đây làm gì?”
Tiếng quát lớn của Đoạn Trấn Nam khiến Đoạn Lâm Phong sợ hãi toàn thân run rẩy.
“Con đi vào phòng vệ sinh và đi ngang qua, chị dâu mở cửa để con vào.

Chị nói buổi tối không ngủ được nên bảo con vào nói chuyện cùng chị ấy…”
Khóe miệng khẽ mở ra vì kinh ngạc, cô không ngờ rằng, Đoạn Lâm Phong lại có thể đổ lỗi cho người khác không chớp mắt như vậy.
Đường Vãn Tình ở bên cạnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô đã hoàn toàn đoán ra chân tướng sự việc.

Nếu như không phải ở trước mặt mọi người, cô thật sự muốn xé xác Đường Hoan và Đoạn Lâm Phong ra thành nghìn mảnh.
“Quả nhiên là tình cũ khó quên!” Khóe miệng Đan Chi Linh khẽ lộ ra một sự chế giễu: “Tôi đã sớm nhìn ra cô không hề đơn giản! Cái gì mà bữa ăn gia đình, rõ ràng là muốn hẹn hò với tình cũ!”
Sắc mặt Đan Chi Linh sầm xuống liếc nhìn Đường Hoan một cách dữ dội, sau đó như thể ra lệnh nhìn về phía Đoạn Kim Thần — “Đã thấy rõ chưa? Đây là người mà con đã chọn! Nếu như không phải con về nước sớm phá vỡ giấc mộng đẹp của chúng, thì không biết sau này sẽ có bao nhiêu ‘bữa tiệc gia đình’ xảy ra.”
Đoạn Lâm Phong cúi đầu, đôi môi khép kín như thể là người vô tội.
Đoạn Trấn Nam nhìn Đường Hoan bằng ánh mắt lạnh lùng, đôi mắt chứa đầy sự thất vọng và ghê tởm.
Lúc này Đường Hoan mới ý thức được rằng quần áo của cô đã bị hở ra trong cuộc vùng vẫy trước đó, cô vội vàng mặc quần áo lên và đứng dậy định giải thích với Đoạn Trấn Nam.
“Còn có gì để nói nữa!” Khuôn mặt Đoạn Kim Thần tối sầm lại và gằn ra một câu.
“Theo tôi về!”