Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 22



Anh khẽ mỉm cười với cô, hai bên xuất hiện núm đồng tiền, đôi mắt anh sâu thẳm mà sáng ngời giống như những vì sao trong đêm.
Cô nhìn anh và lại bị rung động bởi khuôn mặt của anh một lần nữa, cô đang ngây người ra thì giọng nói của Đoạn Kim Thần đột nhiên vang lên: “Hôm nay, phụ thuộc cả vào sự biểu hiện của em.”
Trong lời nói của anh luôn có một chút mỉa mai, khiến cô sau khi nghe xong trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù cô không sợ gây rắc rối, nhưng giờ tốt xấu gì cô cũng mang danh con dâu nhà họ Đoạn, dưới sự chứng kiến của nhiều người thế này, cô chắc chắn không thể để mất mặt.
Cô mỉm cười ngọt ngào với anh, nhân tiện cô liếc mắt nhìn những người bên cạnh một lượt, sau đó lại nhẹ nhàng chuyển tầm nhìn lên người Đoạn Kim Thần.
Nụ cười của cô càng rực rỡ hơn, nhưng không hề mất đi sự đoan trang tao nhã: “Anh yên tâm, cho dù không phải vì anh, em cũng biết nên làm thế nào.”
Đoạn Kim Thần dường như đã đoán ra được cô sẽ trả lời như vậy, anh lại cười một cách hờ hững: “Hãy cùng anh đi thăm ông già trước, vẫn cần phải giải thích một chút về đám cưới của anh và em ngày hôm đó.”
Nói xong câu này, Đoạn Kim Thần liền trực tiếp đưa cô tới tới phòng chờ vip sau hội trường.
Ông Đoạn đã ngồi ở đó chờ đợi từ lâu.
Thấy sự xuất hiện của Đường Hoan và Đoạn Kim Thần, ông mới từ từ mở mắt ra.
Sau nhiều năm thăng trầm và tôi luyện, khuôn mặt của Đoạn Trấn Nam lưu lại đầy những vết tích của năm tháng, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy khí khái hào hùng khi còn trẻ trên trán ông.
Đôi mắt ông sắc như dao, và nhìn thẳng vào người Đường Hoan.
Khuôn mặt xinh đẹp và dáng người kiêu hãnh, quyến rũ của cô cũng khiến cho Đoạn Trấn Nam thấy hài lòng.
Nhìn cô một lúc lâu, ông mới nhẹ nhàng nói: “Con rất xinh đẹp, giống như mẹ của Kim Thần năm đó vậy.”
Nghe thấy chữ mẹ, đôi mắt của Đoạn Kim Thần cũng mở lớn ra.
Nhưng Đoạn Trấn Nam không hề để ý đến biểu cảm của con trai mình, mắt vẫn nhìn Đường Hoan, ông cầm tách trà ở trên bàn bên cạnh, nhấp một ngụm và lại hỏi: “Nói cho ta biết, con đã dùng cách gì mà lại dễ dàng gả cho con trai ta như vậy?”
Người phụ nữ trước mặt này ngay từ đầu đã có liên quan đến đứa con trai thứ hai của ông, thậm chí còn không ngần ngại đến đám cưới gây rối.

Bây giờ, chưa đến một tháng lại kết hôn với con trai cả của ông.

Điều này đủ để chứng minh, người phụ nữ này chắc chắn không đơn giản.
Một người phụ nữ như thế này ở bên cạnh Đoạn Kim Thần, là một người cha bình thường, ông không có lý do gì để không lo lắng về mục đích của cô.

Đối với câu hỏi của Đoạn Trấn Nam, mặc dù ngôn ngữ và thái độ không quá đáng, nhưng Đường Hoan vẫn cảm thấy một sự áp bức và đè nén mạnh mẽ trong một bầu không khí bình tĩnh như vậy.
Cô cắn môi dưới, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cô hiểu mối lo lắng của Đoạn Trấn Nam, nhưng cô không thể nói với ông rằng con trai lớn của ông vì muốn giày vò em trai mình nên mới ở bên cạnh cô.
Ngoài ra , có quỷ mới biết Đoạn Kim Thần thích cô ở điểm nào.
Trong lúc lúng túng, giọng nói điềm tĩnh của Đoạn Kim Thần vang lên bên cạnh cô: “Bố nên khen ngợi kỹ năng của con trai mình mới đúng.

Làm thế nào mà trong một thời gian ngắn như vậy lại chiếm được trái tim của một người phụ nữ xinh đẹp.”
“Kim Thần, con không còn là trẻ con nữa, hôm qua trong đám cưới….”
“Đó là một chuyện khẩn cấp đột ngột, con không kịp giải thích, chỉ đành để vợ con chịu uất ức.”
Đoạn Kim Thần nói xong liền quay sang nhìn Đường Hoan và ôm lấy cô một cách dịu dàng: “Em yên tâm, chắc chắn không phải là một người phụ nữ bí ẩn gì đó, Đoạn Kim Thần anh đã kết hôn với em, thì cả đời này sẽ chỉ yêu một mình em.”
Câu nói này khiến Đường Hoan bất giác có chút cảm động.
Nhưng sắc mặt Đoạn Trấn Nam ở đối diện đã thay đổi.
Đoạn Kim Thần nói xong, liền lễ phép cúi chào Đoạn Trấn Nam, Đoạn Trấn Nam không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, Đoạn Kim Thần liền đưa Đường Hoan ra khỏi phòng.
Đường Hoan khoác tay Đoạn Kim Thần cả quãng đường, cô do dự nhiều lần định nói lại thôi.
“Sao vậy, diễn chưa đủ sâu sao?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Đoạn Kim Thần đột nhiên quay sang Đường Hoan, anh nhướn mày hỏi một cách tinh nghịch.
Đường Hoan lập tức hiểu ra rằng vừa nãy Đoạn Kim Thần chỉ là đang diễn kịch trước mặt Đoạn Trấn Nam mà thôi.
Không ngờ rằng, một người bướng bỉnh tự cho mình là đúng như anh, vậy mà cũng có người để sợ.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến sảnh lớn của tiệc rượu.
Tại buổi tiệc tràn ngập ánh sáng rự rỡ, mọi người đều tỏ ra rất hứng thứ với sự xuất hiện của Đoạn Kim Thần.

Cùng với việc anh đã bỏ đi trong đám cưới hôm trước, càng khiến cho mọi người chú ý hơn đến người đang đi bên cạnh anh là Đường Hoan.

Vài vị khách nhìn có vẻ quen mặt đã đến chào hỏi vợ chồng Đoạn Kim Thần, Đường Hoan khoác tay Đoạn Kim Thần mỉm cười tao nhã và cảm ơn họ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm trong đám đông mục tiêu mà cô muốn đối phó.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, ở lối vào đại sảnh, Đường Vãn Tình với khuôn mặt xinh đẹp đang khoác tay Đoạn Lâm Phong đi vào.
Mà trên người cô ta, đang mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh giống hệt của Đường Hoan.
Ba người gặp nhau, không khí lập tức đình trệ, Đường Hoan tưởng tượng ra hàng trăm cảnh tượng chạm trán nhưng không ngờ lại là tình huống bối rối như thế này.
Cảnh tượng ở cửa nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong hội trường.

Những người này đều là họ hàng thân thiết hoặc đối tác kinh doanh của nhà họ Đoạn, và đương nhiên đều biết danh tính của ba người.
Và hai diễn viên chính trước đó luôn xảy ra mâu thuẫn, lúc này dường như đã đến màn đặc sắc, cả hai tiến hành một cuộc chém giết thể hiện sức quyến rũ của mình trong im lặng.
Rất rõ ràng, dáng người cao gầy uyển chuyển và kỹ năng kiểm soát trang phục dạ hội của Đường Hoan đã ăn đứt Đường Vãn Tình.
Xung quanh có rất nhiều lời xì xào, mọi người thì thầm to nhỏ, đại khái là Đường Hoan mặc bộ trang phục dạ hội này đẹp hơn nhiều so với Đường Vãn Tình.
Những âm thanh này không khó để đến tai Đường Vãn Tình, khiến cô ta tức giận không thôi.
Thật không ngờ, Đoạn Kim Thần gây ồn ào lớn ở đám cưới như vậy, mà Đường Hoan vẫn còn mặt mũi lộ diện ở bữa tiệc.

Điều bất ngờ hơn là cô ta còn mặc trang phục giống mình, có lẽ là đã chuẩn bị từ trước và muốn kéo cô xuống trước mặt Đoạn Trấn Nam! Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Vãn Tình trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn Đường Hoan tràn ngập lựa giận và đố kỵ.
“Tiện nhân da mặt thật dày, đúng là ngày càng hống hách! Bị người đàn ông đưa chim bồ câu trong đám cưới, mà vẫn còn mặt mũi đến bữa tiệc của người ta thể hiện, hãy mau thu hồi cái vẻ mặt lẳng lơ của cô lại, cho dù cô có giả bộ đáng thương thế nào, thì cũng chỉ là một con hề bán thân mà thôi!”
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong u ám, anh nhìn Đường Hoan một cách dữ dội và như thể không nghe thấy những lời chế giễu của Đường Vãn Tình ở bên cạnh.
Đường Hoan nghe thấy khẽ cười nhạt, rồi thuận thế trên cao nhìn xuống đánh giá Đường Vãn Tình một lượt.
“Thực ra, hôm nay tôi không thể không xuất hiện.

Nhưng lại vô tình đụng hàng với chị Đường, thật sự là đã che khuất mất ánh hào quang của chị rồi!”
Nói xong, đôi mắt lạnh lùng của Đường Hoan lướt qua người Đoạn Lâm Phong, khóe miệng lộ ra một tia chế giễu.

“Chồng tôi có chê bai tôi hay không, đó là chuyện của vợ chồng tôi.

Còn về việc trong lòng em rể có em dâu hay không thì trong lòng em dâu biết rõ…”
Câu nói chọc thẳng vào chỗ đau của Đường Vãn Tình, cô ta quay đầu lại và trừng mắt nhìn Đoạn Lâm Phong, sau đó ánh mắt tức giận lại chuyển sang người Đường Hoan.
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong hơi trùng xuống, anh một tay kéo Đường Vãn Tình lại, đôi môi vẫn khép kín cuối cùng cũng nói ra một câu ác ý.
“Đường Hoan, Đoạn Kim Thần đối xử với em như thế nào, trong lòng em rõ nhất!”
“Cô ấy đương nhiên biết rõ!”
Giọng nói trong trẻo của Đoạn Kim Thần vang lên.

Anh sải bước về phía Đường Hoan và đưa tay ra kéo cô dựa vào ngực anh một cách dễ dàng.
“Vợ à, hại em bị nhiều người hiểu lầm như vậy, là lỗi của anh.”
Đoạn Kim Thần nhìn Đường Hoan trong vòng tay với đôi mắt trìu mến, hoàn toàn phớt lờ đôi mắt kinh ngạc của Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình.
Đường Hoan có chút ngạc nhiên vì câu nói này cuả anh, nhưng thần sắc trên mặt vẫn ung dung tao nhã, không hề có chút sơ hở nào.
“Kim Thần, sao anh lại mua cho em bộ đồ giống với em dâu vậy! Hại hai chúng em phải xấu hổ thế này…”
Giọng điệu của Đường Hoan đầy dịu dàng, trong mắt người ngoài là một sự khiển trách giữa vợ và chồng, nhưng trong mắt Đường Vãn Tình, nó lại là một sự khoe khoang trắng trợn.
“Như vậy mới có thể thể hiện được vẻ đẹp của người phụ nữ của anh!” Đoạn Kim Thần nói xong, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt thanh tú của Đường Hoan, anh bất ngờ ôm lấy cô trước ánh mắt của mọi người, Đường Hoan liền đón nhận cái ôm này và ôm lấy eo của Đoạn Kim Thần, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, thậm chí còn nhắm hai mắt lại với vẻ hạnh phúc.
Đoạn Kim Thần một tay ôm lấy Đường Hoan, tay còn lại ôm đầu cô, khuôn mặt có một sự dịu dàng hiếm có, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh cúi xuống hôn cô thật sâu.
Người trong vòng tay anh bất giác run lên, trong mắt người ngoài đó là một sự run rẩy của hạnh phúc, còn với Đường Hoan, cô lại không ngừng mắng chửi Đoạn Kim Thần hàng trăm lần là kẻ lưu manh.
Lưu manh cũng được, ít nhất là chọc tức được người mà cô ghét.
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong cực kỳ đáng sợ, ánh mắt dường như sắp phun ra lửa.

Đường Vãn Tình thì tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Đường Hoan thành trăm nghìn mảnh.
Đoạn Kim Thần nhẹ nhàng ngẩng đầu lên và không quên nở một nụ cười âu yếm với Đường Hoan.

Sau đó, Đoạn Kim Thần búng ngón tay, lập tức có người mang micro đến.
“Tôi nghĩ rằng mình nên đưa ra một lời giải thích cho vợ tôi và mọi người đã có mặt trong đám cưới của tôi ngày hôm qua.”

Mọi người đang ồn ào lập tức yên tĩnh nhìn về phía Đoạn Kim Thần.
Lòng bàn tay Đường Hoan bất giác đổ mồ hôi.

Cảnh vừa nãy mà Đoạn Kim Thần vừa diễn đã khiến mọi người nhìn thấy “Vợ chồng tình cảm” của họ và cũng đã kích động đến cặp tra nam tiện nữ kia.
“Hôn nhân đối với những người trân trọng tình yêu mà nói chỉ có một lần trong đời.

Mặc dù tôi và vợ quen biết chưa lâu mà đã xác định quan hệ, nhưng tôi không cho phép tình yêu mà tôi dành cho cô ấy có bất kỳ sự hối tiếc nào…”
Nghe đến đây, mọi người đều cảm thấy cảm động và quay ra nhìn Đường Hoan.
Còn Đường Hoan cũng không thể biết được suy nghĩ của anh ta, trên mặt là một nụ cười tao nhã, nhưng nội tâm lại có hàng vạn con lạc đà chạy qua.
Người đàn ông âm tình bất định này rốt cuộc là đang giở trò gì vậy!
“Vợ à, anh nợ em một lời cầu hôn.”
Đoạn Kim Thần nói vô cùng chân thành, cả hội trường đều vô cùng king ngạc.

Các vị khách nữ có mặt đều ghen tỵ với Đường Hoan mệnh tốt, có thể khiến cho tổng giám đốc Đoạn đẹp trai khí chất si tình như vậy.
Nói xong, Đoạn Kim Thần thậm chí còn rút ra một hộp trang sức từ trong túi áo, sau khi mở nó ra đã khiến cả hội trường náo động một phen.
Nằm lặng lẽ trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ được khảm một viên kim cương khổng lồ.
Đèn trong hội trường chợt tắt, ngay sau đó ánh đèn trên sân khấu liền chiếu xuống tạo thành một vòng tròn bao quanh người đang quỳ một gối xuống là Đoạn Kim Thần.
Tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên, mọi người tự động mở đường cho Đường Hoan.
Trong bóng tối, biểu cảm trên khuôn mặt Đường Hoan thay đổi liên tục.

Nếu như không phải có Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình, thì cô gần như tin rằng tất cả những thứ này thực sự được chuẩn bị kỹ lưỡng để giành cho Đường Hoan cô.
Tiếng reo hò và vỗ tay của đám đông đã kéo Đường Hoan ra khỏi những suy nghĩ của cô.

Cô nhìn sang một bên, vừa hay chạm phải ánh mắt hung dữ của Đoạn Lâm Phong.