Tông Môn Chi Hỏa

Chương 12

" Đại sư tỷ ở đâu?"

Nguyệt Nhi thần sắc gấp gáp, hỏi.

Nàng nguyên bản lao đến bìa rừng mới nhận ra rằng bản thân không biết Lưu Ly đang ở đâu, thế nên mới đừng chờ Trần Thiên chạy đến.

"Ngũ sư tỷ, ngươi phải bình tĩnh..."

Trần Thiên mở miệng khuyên nhủ.

Hắn cũng là lần đầu tiên thấy vị Ngũ Sư Tỷ lúc nào cũng như một đoàn bột nhão này như thế nghiêm túc, mà vào những trường hợp như thế thường thường có những cái kết cục không tích cực vào đâu được.

" Ta hỏi lại lần nữa là đại sư tỷ ở đâu."

Nguyệt Nhi nghe hắn nói vậy càng gấp hơn nữa, liền gằn giọng, sắc mặt cứ như Trần Thiên nói thêm một câu nhảm nữa là ăn đập vào mồm.

"Ở dược phòng."

Trần Thiên nhìn Nguyệt Nhi bắt đầu nộ khí xung thiên, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại.

Mà thân ảnh của Ngũ Sư Tỷ của hắn lần nữa biến mất tại chỗ. Trần Thiên không cần nhìn cũng biết nàng đang chạy đến dược phòng, nhưng ngay lúc hắn định đuổi theo thì có một thân ảnh xuất hiện khiến hắn khựng lại.

"Đừng đuổi theo."

Một thiếu nữ đứng ra, nói nhanh.

" Dạ Thất? Ngươi sao ở đây."

Trần Thiên hỏi.

Thiếu nữ trước mắt hắn tên là Dạ Thất, coi như là bạn bè của hắn trong đám trẻ đồng lứa, cũng là đại tỷ trong đám trẻ kia, thế nên từ khi quen nàng về sau thì hắn cũng không bị đám kia lấy luận bàn danh nghĩa đi công báo tư thù.

Tất nhiên, đó là sau khi hắn đánh bại cái thiếu nữ cao một mét năm hai, tóc cắt ngắn, dáng vẻ chính là tomboy này.

Dù sao thì hắn vào tông một tháng đã Luyện khí sơ kỳ, hơn nữa nhờ có tông môn chi hỏa trợ giúp luyện thể thì thực chất đánh nhau một đối một không thua ai, mà cho đến bây giờ thì đám trẻ đó có lên hết đi chăng nữa thì hắn cũng có thể ung dung đánh bại.

Cộng thêm một vấn đề chính đáng nữa là hắn chỉ cướp phân nửa cơm canh của đám này mà thôi nên không có Dạ Thất kiềm chế thì đám trẻ kia cũng không đánh nặng tay, dù sao thì Ích Cốc Đan bao no cũng không phải nói suông, bọn hắn đánh cũng vì tướng ăn của hắn quá đáng mà thôi.

Mà...hắn cũng không biết vì sao mình lại ưa thích cướp cơm của lũ này nữa.

"Tại sao?"

Trần Thiên lại hỏi.

"Đừng đi, chuyện của thế hệ Đại sư tỷ, ngươi đến cũng không làm được gì."

Dạ Thất một bộ dáng vẻ hiểu chuyện, chậm rãi nói.

"Ngươi biết chuyện khi nào?"

Trần Thiên nhíu mày, đáp lại. Hắn có một chút thắc mắc về việc Dạ Thất thủ sẵn ở đây, vì mọi việc diễn ra thật sự rất nhanh.

"Ngươi cho rằng quần áo của ngươi ai giặt...rạng sáng chúng ta phát hiện trong đống quần áo bẩn có y phục của Đại sư tỷ, lại nhuốm máu, hơn nữa bên Đại sư tỷ không có động tĩnh gì là ăn mừng nên không khó đoán."

Dạ Thất đáp lại, nói xong liền thở dài một tiếng, rồi nàng lại nói.

"Chuyện của người lớn để người lớn lo, mà chuyện của thế hệ chúng ta bây giờ mới là quan trọng này, ngươi không biết Đại sư tỷ ở đám chúng ta kia có bao nhiêu danh vọng đâu? thậm chí có mấy đứa vừa nghe tin xong liền bất chấp chạy vào rừng bảo lấy thuốc cứu nàng."

"Thế thì ta làm được gì?"

Trần Thiên sắc mặt liền lo lắng, hỏi.

Hắn bắt đầu cảm thấy thế cục đang dần đi về hướng hỏng bét. Nếu cứ như thế này thì cho dù Nhị sư huynh có trúc cơ thành công thì tông môn cũng vì mất đi Đại sư tỷ mà hoàn toàn sụp đổ.

"Ra mặt trấn tràng, ngươi có thể không biết nhưng ngươi phân lượng ở trong lòng mọi người còn cao hơn ta, đó cũng là lý do ta tìm đến ngươi."

Dạ Thất đáp lại.

" Ta? Không phải hôm qua bọn hắn còn nghiến răng ken két vác bàn vác ghế đánh một trận với ta sao?"

Trần Thiên sửng sốt, hắn cứ tưởng mình đến để làm cái chân chạy, hoặc đóng thành nhân vật phản diện để Dạ Thất cái này lãnh tụ ma quyền sát chưởng bào chế thành rơm sấy nhằm chuyển di lực chú ý chứ.

Từ khi nào mà hắn trở thành phe chính diện rồi...

"Bọn ta tôn trọng cường giả, mà ngươi một tháng đã Luyện Khí sơ kỳ nên bọn hắn sẽ nghe ngươi...được rồi, trước khi mọi thứ loạn thành một mảng thì ngươi mau đi theo ta, còn muốn giải thích thì để sau."

Dạ Thất nói, rồi nàng hướng về một phương hướng khác của rừng cây mà lao đi.

"Cầu mong Thanh Đằng Tông lần này thủ được..."

Trần Thiên không lo được lo mất chạy theo nàng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cầu mong tràng đại kiếp này sớm qua để lại một cái Thanh Đằng Tông nguyên vẹn.

...X...

Dược phòng.

Nơi đây mùi thuốc vẫn như cũ nồng nặc, nhưng bây giờ có thêm mùi máu thoang thoảng pha lẫn vào.

Lưu Ly nằm trên giường, gương mặt của nàng giờ đây có một chút tiều tụy, dưới giường còn có một cái thau mà trong đó lại có một chút máu tươi.

Trúc Cơ thật sự rất hung hiểm, cho dù Lưu Ly có được Trần Thiêm âm thầm trợ giúp một đạo lực lượng tạo hóa đi chăng nữa thì lúc đột phá vẫn bị mất khống chế linh lực, nó dẫn đến ngũ tạng lục phủ của nàng bây giờ không giờ khắc nào là không lan rộng loại kịch độc duy trì mạng sống yếu ớt của nàng.

Đó cũng là nguyên do cả một thời kỳ Thượng Cổ lại vì một viên trúc cơ đan ra đời mà biến chuyển thành thời đại tu tiên thịnh thế bây giờ.

Nhưng mà...

Lưu Ly dường như chẳng có vẻ gì là lo lắng về cái chết sắp đến của mình cả, cho dù cơ thể của nàng vẫn cứ như bị lửa thiêu mỗi giây thì nàng vẫn cứ ngắm nhìn nắng vàng đang chiếu qua khung cửa sổ.

Qua thứ ánh sáng rực rỡ đó, nàng thấy cây đào ở ngoài vườn.

Mười lăm năm trước chính tay nàng đã trồng nó, nhưng theo Thanh Đằng Tông dần suy bại thì Lưu Ly cũng không đến ý đến nó nữa, mà bây giờ khi nhìn lại thì nó cũng đã phần nào già đi, cả lá, thân và gốc rễ.

Cửa phòng bật mở...

Vạn Lăng bước vào, mà đứng nép một bên cửa là Tằng Khải, hắn dường như không có ý định đi vào.

Tứ sư huynh lần này đoan trang hơn hẳn, chứ bình thường Vạn Lăng chính là kiểu kệ đời kệ người mà sống, cộng thêm cái mùi rượu nồng nặc trên người của hắn thì nếu như không có cái sắc đẹp quăng Trần Thiên vài ba con phố thì hảo cảm của người xung quanh đối với hắn sẽ thêm một con dấu trừ đằng trước cái chỉ số này.

Bất quá bây giờ thì Vạn Lăng hiển nhiên không có dáng vẻ như thế, nhưng hắn chỉ đứng bên cạnh Lưu Ly, ánh mắt theo ánh mắt của nàng ngắm nhìn cây đào ngoài vườn.

"Kỳ thực đại sư tỷ ngươi chấp niệm là sâu nhất..."

Hồi lâu, hắn nói.

"Ta là ý tu, vậy nên nếu muốn thì ta vẫn có thể cảm nhận được một chút cảm xúc của người khác...mà ở bữa cơm hôm qua, Đại sư tỷ ngươi tuy không nói gì nhưng cỗ "ý" kia không như Nhị Sư Huynh, nó rất kiên định, thậm chí nếu Trúc Cơ thành công thì mượn cỗ "ý" này đúc Kim Đan có lẽ cũng khó mà nói."

Nói xong, Vạn Lăng đan năm ngón tay ở hai bàn tay lại với nhau, hắn quàng ra đằng sau cổ, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, hỏi.

"Có thể nói cho sư đệ rằng sư tỷ ngươi vì nguyên do gì lại như thế không? Một người chấp niệm kiên định...là khi nó khắc vào xương, dung vào máu, cho dù đến chết cũng không quên...vậy nên nếu như Nhị Sư huynh là sư tỷ, vậy thì sư tỷ ngươi chấp niệm là gì."

Lưu Ly nghe vậy, ánh mắt dời từ bên ngoài vườn đến Vạn Lăng, hỏi lại.

"Nó có quan trọng không? Sai hay đúng? An toàn hay nguy hiểm? vì gì mà dũng cảm? Nó có thực sự quan trọng không?"

"Ta không biết nữa...nhưng có lẽ quyết định của hai người là đúng, không với ai, chỉ với sư tỷ và sư huynh thôi."

Vạn Lăng trầm lặng hồi lâu, cuối cùng hắn thở ra một hơi dài, nói.

"Ta không hối hận..."

Lưu Ly lại nhìn ra ngoài vườn, nắng trong mắt vẫn cứ vàng rực rỡ, và cây đào vẫn cứ sống...có thể đến phút cuối đời của nó, khi nó mệt mỏi với lớp da nhăn nhúm, nó có thể vẫn sẽ tự hào vì mình đã ẩn nấp sau một khu vườn...và sống đến khi không thể sống được nữa.

Vạn Lăng lúc này lại muốn uống rượu, nhưng hắn lại nhớ rằng mình không có rượu, thế nên hắn tìm đến một cái ghế, an tĩnh ngồi trên đó.

Và như thế...Tằng Khải yên lặng đứng dựa vào cửa, Lưu Ly yên lặng nhìn cây đào, và Vạn Lăng yên lặng ngồi trên ghế.

" Đại Sư Tỷ!"

Đột nhiên, có một thanh âm xuất hiện phá vỡ bầu không khí yên lặng.

"Xem ra, rắc rối đã đến..."

Vạn Lăng bước xuống ghế, nói.

"Nguyệt Nhi tiểu nha đầu này..."

Lưu Ly cũng lộ ra một nụ cười khổ.

Bên ngoài, Ngũ sư tỷ cuối cùng cũng đã chạy đến, nàng bây giờ trang phục hớ hênh, đầu tóc rối bung, còn có thể thấy một nhánh cây nhỏ mắc kẹt trong đấy.

Mắt thấy nàng đã vọt vào trong phòng, nhưng lại bị Tằng Khải cản lại.

"Nguyệt Nhi, bình tĩnh..."

Tằng Khải nói.

"Nhị sư huynh, ngươi tránh ra cho ta!."

Nguyệt Nhi thấy thế ngược lại nắm cánh tay đang chắn trước mặt, dùng sức muốn vung ra.

Bất quá Tằng Khải đã Trúc Cơ, lại thêm Kim Cốt nhục thân, nếu hắn không muốn thì Nguyệt Nhi cái này Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ đừng mong di chuyển nửa phần.

"Nhị sư huynh, ta nể ngươi là sư huynh, nhưng đại sư tỷ trúc cơ ngươi không ngăn lại, hơn nữa còn ở đây ngăn ta, ngươi tưởng mình trúc cơ rồi thì cái gì cũng làm được ư?"

Thấy không dùng sức nổi, Nguyệt Nhi ánh mắt căm phẫn nhìn Tằng Khải, gằn giọng.

"Ngươi có thể vào sau khi bình tĩnh lại...Lưu Ly bị thương nặng, nàng không chịu nổi kích thích."

Tằng Khải nghe Nguyệt Nhi nói, ánh mắt ảm đạm đi một chút nhưng vẫn kiên định ngăn lại nàng.

"Lý do lý trấu, ngươi nếu như biết thương đại sư tỷ của ta thì sẽ không để nàng trúc cơ, ta nhắc lại một lần nữa, tránh ra cho ta."

Nguyệt Nhi năm ngón tay bấu mạnh vào cánh tay của Tằng Khải, nhưng như đã nói, hắn đã Trúc Cơ, là tiên nhân mà không phải phàm nhân nên cho dù Nguyệt Nhi có dùng linh lực đi chăng nữa cũng đánh không vỡ được da của hắn.

"Đây là ngươi ép ta!"

Cuối cùng, Nguyệt Nhi năm ngón tay phủ thêm một lớp khí vụ màu đen, linh lực vận khởi hết mức nhằm hất cánh tay của Tằng Khải ra.

Nhưng...

Một bàn tay đập vào gáy của Nguyệt, không mạnh, nhưng nàng bỗng dưng cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

"Vạn Lăng, đồ khốn khiếp!"

Nguyệt Nhi quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy Vạn Lăng không biết từ khi nào đứng đằng sau mình, rồi nàng cũng chỉ kịp thóa mạ hắn mấy câu liền ngất đi.

"Nhị sư huynh, ngươi nên biết mỗi khi Ngũ sư huynh giận dỗi thì đánh ngất nàng là cách tốt nhất..."

Vạn Lăng mỉm cười chà chà hai bàn tay vào nhau, miệng cười cực kỳ thô bỉ, nói.

Tằng Khải thấy cảnh này cũng liền lắc đầu, và hắn lại yên lặng dựa vào cửa, cảm khái.

"Nguyệt Nhi bình thường và khi tức giận đúng là hai con người khác nhau...lần trước nàng đánh lục sư đệ thế nhưng nặng, mà cũng không biết chúng ta sư đệ ở Bạch Vân Tông bây giờ thế nào nữa."

"Hắn thì chỉ có nấu ăn và tu luyện thôi...nếu không phải Thất Thải tông chủ trương mở rộng địa bàn bằng cách cưỡng ép giải tán luyện khí kỳ thế lực thì hẳn sẽ có phân nửa người chịu ở lại."

Vạn Lăng nói, rồi hắn lại nhìn Nguyệt Nhi bị bản thân ý lực cho say ngã, nói thêm.

"Chỉ là Ngũ sư muội nàng phẫn nộ như vầy nói rõ nàng rất yêu thích đại sư tỷ đi, nếu như vậy thì phải đập choáng thêm mấy lần nữa thì nàng mới bình tĩnh lại."

Vạn Lăng lại chà chà hai bàn tay, đắc ý.