Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 16: Được Phó Tùng Lâm Cứu

Đàm Tông Minh bị âm thanh lớn làm cho giật bắn mình, Hứa Cát Anh hoảng loạn đến nỗi máy ảnh trong tay rơi xuống đất, dung nhan xinh đẹp tái xanh, cô ta hiển nhiên không ngờ chuyện tối nay lại bị người ta bắt gặp.

Khóe mắt Đường Hoài An ngân ngấn nước mắt, nhất định là Mạc Tư Quân đã đến, cô được cứu rồi, cô chật vật bò dậy khỏi giường, thân thể đau như muốn rã rời.

Tuy nhiên, người đến vốn không phải là Mạc Tư Quân.

Người đàn ông ở cửa mặc một bộ vest chỉnh tề, dưới đôi mày lạnh lùng là thần sắc tức giận khó có thể che giấu được, Đàm Tông Minh hét về phía cửa với vẻ mặt bất mãn: “Anh là ai!”

Người ở cửa không có trả lời, mà nhìn chằm chằm Đường Hoài An, Đường Hoài An sững sờ.

“Phó Tùng Lâm?” Cô dè dặt mà mở miệng.

Hứa Cát Anh ở bên cạnh nhìn vào ánh mắt của hai người, mỉa mai cười nhạo: “Đường Hoài An, cô thật không đơn giản! Mạc Tư Quân có biết bên ngoài cô còn có người đàn ông khác không?”

Phó Tùng Lâm liếc nhìn Hứa Cát Anh một cái.

Vẻ mặt Đường Hoài An thay đổi: “Tôi khuyên cô không nên vui mừng quá sớm.

Tôi nhất định sẽ bắt cô trả giá cho những gì cô làm với tôi tối nay.



Phó Tùng Lâm đi về phía Đường Hoài An ở bên giường nói: “Đi theo tôi.



Đường Hoài An nhìn bàn tay mà Phó Tùng Lâm đang giơ về phía mình, do dự một hồi, cuối cùng cũng không có đặt tay lên.

Cô nở một nụ cười gượng: “Không sao, tôi tự đi là được.



Đương nhiên, Đàm Tông Minh bị quấy rầy chuyện tốt, sẽ không để hai người bọn họ đi dễ dàng như vậy, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay của Đường Hoài An: “Nói đi là đi? Cô nghĩ Đàm Tông Minh tôi là ai?”

Tay còn chưa chạm vào Đường Hoài An, thì cả người Đàm Tông Minh đã bị Phó Tùng Lâm đá ngã xuống đất, Đường Hoài An tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ một người phong độ như vậy mà lại mất đi tư thái vì cô.

Đàm Tông Minh mở miệng mắng mỏ: “Mày là cái cọng hành nào? Có tin ông có thể giết mày bằng một ngón tay! ”

Lời còn chưa nói xong thì Phó Tùng Lâm đã cắt ngang rồi: “Đàm Tổng có thể nhắm vào tôi, sợ ông coi như tôi thua.



Nói xong câu này, Phó Tùng Lâm đã đưa Đường Hoài An đi thẳng ra ngoài cửa

Đường Hoài An vì chịu sự kinh hãi dữ dội, dòng suy nghĩ còn chưa được định thần lại, suốt đường đi đều theo Phó Tùng Lâm như một con cừu bị thương, cho đến giây phút bước vào thang máy, thì trên người chợt có thêm một cái áo khoác.

Đường Hoài An không ngờ bộ dạng mình nhếch nhác tối nay lại bị Phó Tùng Lâm nhìn thấy, cô đang định ngẩng đầu lên nói, nhưng trong đầu đột nhiên cảm thấy choáng váng, trong thang máy có đủ khí lạnh, nhưng Đường Hoài An lại cảm thấy trong người có một cảm giác nóng nực dữ dội.

Phó Tùng Lâm cảm nhận được sự kỳ lạ: “Cậu bị sao vậy?”

Đường Hoài An hơi ngại nói cho Phó Tùng Lâm biết mình bị hạ thuốc, nên không có mở miệng nói, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Phó Tùng Lâm nhớ lại tình hình trong phòng vừa rồi, lại nhìn bộ dạng hiện tại của Đường Hoài An, trong lòng anh ta đã hiểu rõ hơn ba phần rồi.

Lúc anh ta cúi đầu thì chợt nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón tay Đường Hoài An, trong mắt loé lên một tia ngạc nhiên và cô tịch, nhưng không kịp nghĩ nhiều, tình huống hiện tại của Đường Hoài An cần phải đến bác sĩ ngay lập tức.

Giây tiếp theo, Đường Hoài An cảm thấy mình được bế lên.

Lúc sắp đi tới cửa khách sạn, Đường Hoài An lờ mờ nhìn thấy có một người đi vào, rất giống Mạc Tư Quân.

Đôi mắt như chim ưng của người đàn ông khóa chặt vào người đàn ông và người phụ nữ trong vòng tay anh ta ở trước mặt mình.

Làn da xinh đẹp của Đường Hoài An được chiếc váy liền thân màu đen trên người tôn lên càng thêm trắng nõn, lại cộng thêm dược tính phát tác, chiếc cổ trần trụi hiện lên một màu hồng nhạt.

Nhìn Đường Hoài An trong bộ dạng như vậy nằm trong vòng tay của người đàn ông xa lạ trước mặt, Mạc Tư Quân cảm thấy có chút nhức mắt một cách không thể giải thích được.

Mạc Tư Quân tiến lại gần một bước, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Bỏ cô ta xuống.



Ánh mắt Phó Tùng Lâm khựng lại, nhưng động tác dưới chân vẫn không dừng lại, vẫn đi thẳng về phía cổng.

Nhưng đột nhiên cảm thấy người trong lòng mình chợt động đậy, miệng lẩm bẩm ba chữ: “Mạc Tư Quân…”

Phó Tùng Lâm dừng lại, Mạc Tư Quân bước tới trước mặt anh ta, nhìn anh ta với vẻ hứng thú, thần sắc trên mặt tràn đầy sự mỉa mai châm chọc, nhưng ánh sáng trong đôi con ngươi lại lạnh lùng đến mức khiến lòng người khiếp sợ.

Đường Hoài An tin chắc là Mạc Tư Quân tới rồi, nhất thời ý thức thanh tỉnh hơn một chút, cô vươn tay về phía Mạc Tư Quân, trong đôi mắt đẹp đẽ có chút lệ nhoà, còn có một sự quyến rũ yểu điệu khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng khó mà kiềm chế.

“Đường Hoài An, thích chơi trò hạ thuốc như vậy ư?”.