Thành viên trong bang Hắc Hổ gần như đã bị tiêu diệt gần hết. Nhưng quân địch vẫn còn quá đông trong khi quân ta không còn tới 10 người. Quân ta đang bị quân địch bao vây. Mọi người đang cố gắng giữ lại số hàng mà cho dù có hi sinh cũng không được làm mất.
Khói súng ở khắp nơi, tiếng súng không hề dứt một giây phút nào, chỉ cần lơ mơ 1 giây là mất mạng.
- " Haha ta xem các ngươi còn trụ được bao lâu trong khi tụi tao đông hơn tụi bây gấp 10 lần "- Kha Tuấn- một tay sai đắc lực của Mạc Đinh đắc chí bảo.
- " Đại ca, chúng ta có nên xử bọn chúng một thể không ạ? Chúng ta còn phải đem lô hàng về cho lão đại, với lại lỡ như quân tiếp viện của chúng..."-một tên lính quèn nói
- " Không cần, cứ cho chúng nếm mùi đau khổ từ từ, với lại tao không tin quân tiếp viện của chúng đến kịp. Từ thành phố qua đến đây đi xe mất 3 tiếng là ít. Chúng ta còn nhiều thời gian "
- " Nhưng mà...."
- " Không nhưng nhị gì hết. Tao đang vui không muốn mày nói tiếng nào thêm nữa "
- " Vậy thì để tao nói cho chúng mày nghe "- Hàn Mặc vừa quát vừa tặng cho quân địch 2 quả lựu đạn
Tiếng nổ vang lên rất lớn. Rất xui là tên Kha Tuấn nhanh chân né được.
- " Cái.... cái gì.. Mày sao có thể ở đây?" - Kha Tuấn sợ hãi hỏi
- "Sao tao lại không thể?"
Theo sau Hàn Mạc là hơn 200 người đang chuẩn bị hỗ trợ.
- " Rõ ràng từ đây tới thành phố phải mất hơn 3 tiếng đi xe mà...."- Tên Kha Tuấn run rẩy đáp
- " Nhưng xin lỗi nha, làm tụi m thất vọng rồi. Tao không đi xe"- Hàn Mạc chế giễu.
Hàn Mạc chỉ tay lên phía ngoài cảng. 50 chiếc trực thăng.
- " Không thể nào. 50 chiếc? Hoang đường."
Hàn Mạc không muốn nói nhiều. Anh phất tay một cái, 200 người đàn em đã xông lên. Chỉ trong 5 phút đã giết gọn quân địch giải cứu 10 người còn ở xe hàng và bắt sống Kha Tuấn. Lúc bấy giờ tên Kha Tuấn đang quỳ trước mặt của Hàn Mạc không dám nhúc nhích.
- " Thế nào? Bị bao vây có vui không?"
Kha Tuấn vẫn im lặng
- " Trả lời tao"
Tên Kha Tuấn vẫn ngoan cố im lặng không muốn trả lời.
Hàn Mạc lấy từ trong túi một khẩu súng lục, trên thân súng có khắc hình con hổ màu đen.
"ĐOÀNG"
Viên đạn nhanh chóng găm vào chân tên Kha Tuấn. Hắn ngã quỵ xuống đất, mặt không còn giọt máu.
- " Thích không? Đây là vũ khí tao mới chế tạo được đó. Thời gian sống của mày đếm ngược 1 phút"
Tên Tuấn Kha bắt đầu hoảng sợ. Hắn hét lên rất chói tay. Sau đó hắn lấy một con dao còn rớt trên sân nhanh chóng lao vào đâm Hàn Mạc. Hàn Mạc nhanh chóng lấy tay đỡ lấy con dao. Con dao nhanh chóng bay sang hướng khác. Từ trong tay áo của tên Kha Tuấn xuất hiện một con dao thứ 2 găm vào vai anh. Một tên đàn em nhanh chóng dùng súng kết liễu tên Kha Tuấn.
Bọn đàn em nhanh chóng tập trung băng bó vết thương cho anh.
- " Không cần lo cho tôi. Chăm sóc cho 10 người khi nãy đi "- Hàn Mạc nói với khuôn mặt đầy đau đớn.
- " Họ đã có người chăm sóc rồi ạ. Để tôi đưa lão đại về thành phố trước."
- " Được. Nhớ mang thủ cấp của tên Kha Tuấn kia cho Mạc Đinh"
- " Vâng"
Tên thủ hạ nhanh chóng đỡ Hàn Mạc vào trực thăng tiến về thành phố. Hắn không chở anh vào bệnh viện mà chở về biệt thự của anh. Lúc này mặt của anh trắng không còn giọt máu. Có lẽ anh đã mất máu quá nhiều. Tên đàn em nhanh chóng gọi cho bác sĩ Du Tấn- bác sĩ riêng của Hàn Mạc.
Du Tấn nhanh chóng được đàn em của Hàn Mạc hộ tống tới. Tới đây nhìn sắc mặt của Hàn Mạc mà anh kinh sợ.
Nhưng nhờ kĩ năng tài ba của mình. Du Tấn nhanh chóng may vết thương cho Hàn Mạc.
Sau khi trị xong vết thương Du Tấn đã có bảo Hàn Mạc nên nhanh chóng nghỉ ngơi nhưng Hàn Mạc cứ nhất quyết không nghe. Bởi vì anh được tình báo rằng có nội gián trong tổ chức nên không tài nào nghỉ ngơi nổi.
"RENG RENG"
Điện thoại của Hàn Mạc kêu lên. Nhưng lúc này trong phòng chỉ có mình Du Tấn. Anh đành phải nghe máy
- " Tiểu bảo bối?"
Hàn Mạc lưu số Hạnh Nhi trong điện thoại là tiểu bảo bối
- " Gớm chết đi được"
Du Tấn nhanh chóng nhấc máy.
- "Alo"
- "Anh là ai?"- Hạnh Nhi hỏi
- " Tôi là bác sĩ riêng của Hàn Mạc. Anh ấy sắp chết rồi cô mau đến đây đi."
Hạnh Nhi vội vàng cúp máy. Có lẽ cô đang chạy tới đây. Du Tấn nhanh chóng gói đồ ra về. Anh không muốn bị chuyện tình lâm li bi đát ảnh hưởng