Tổng Giám Đốc, Tôi Vô Tội!!!

Chương 20

Nhưng Trúc Phương thì khác Triệu Hà, nhất định sẽ không ngồi gặm nhấm thương xót cái ví tiền mà lại bày mưu tính kế một chuyện khác. Cô chợt nhớ ra là còn 2 người nữa vô cùng quan trọng trong công ty này. Cô lôi điện thoại ra, nhắn 2 mẩu tin, gửi cho mỗi người

“Ăn chiều, ở quán X, lúc tan làm, có Triệu Hà”

“Ăn chiều, ở quán X, lúc tan làm, có tổng giám đốc Nam Phong”

Sau đó Trúc Phương đóng sập điện thoại lại, ngồi cười hị hị như con dở

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiều...

Triệu Hà đang nhâm nhi món đùi gà chiên nước mắm thơm lừng, sau đó nhìn cô bạn khen

- Hôm nay mày hào phóng ghê nhở!

- Tất nhiên rồi

Cô quen miệng trả lời nhưng mắt lại nhìn đi hướng khác, hình như đang đợi ai đó

Qủa nhiên, Nam Phong và 2 người họ đều tới cùng lúc

Nam Phong nhìn cô khó hiểu, sao lại có người khác xuất hiện ở đây. Trúc Phương chỉ nhún vai lắc đầu. Và 1 màn kịch tựa như phim Hollywood đã diễn ra. Vy ngồi õng ẹo, tựa hẳn vào người Nam Phong, tay cầm muỗng đưa lên

- Tổng giám đốc, anh ăn 1 miếng đi được không? Món này ngon lắm

Kế bên là ngài boss Giang oai nghi phong độ, đẹp trai ngời ngời, phong thái ung dung khiến dân tình chao đảo lại không kém phần lãng mạn khi nhẹ nhàng đưa tay quẹt nhẹ lên miệng Triệu Hà

- Em ăn dính mép rồi nè

Hành động đầy cử chỉ yêu thương không khác gì trong phim Hàn Quốc đó khiến nhiều cô gái trong quán 2 mắt trái tim, liên tục so sánh Giang với người yêu của mình. Con dân FA thì ghen tức, khó chịu, miệng đồng thanh lầm bầm:“ Để tao chống mắt lên coi chúng bay hạnh phúc được bao lâu“. Những người thuộc dạng thanh niên nghiêm túc không ngừng phê phán, cho rằng đây là nơi công cộng, những hành động như vậy vô cùng bất lịch sự và gây ảnh hưởng đến trẻ em và phụ nữ có thai. Ai sống ảo hơn thì chụp mấy phát hay quay phim post lên facebook với dòng tus nóng hổi “Soái ca của năm”, “Ước gì có bạn trai như này”, “Chuyện tình ngọt ngào giữa cô gái bán ổi và chàng trai bán bơ”,...

Và từ một hành động nhỏ nhoi ấy gây cảm hứng khiến cho các nhà văn đủ viết về 1 cuốn tiểu thuyết dày cộp. Nhà thơ sáng tác 1 bài thơ dài hơn 2 trang còn chưa hết. Nhạc sĩ sáng tác lời bài hát đủ cho ca sĩ hát tới già. Đạo diễn làm phim còn dài hơn cả Cô dâu 8 tuổi.

Thời thế ngày nay loạn hết rồi, soái ca đã thống trị thế giới. Tất cả mọi thứ đều chỉ là hư không, soái ca là nhân vật chính, còn chúng ta chỉ là nhân vật phụ. Mà thôi quay lại việc chính trước đã, lạc đề cmnr:3

À ờm, thôi mai viết tiếp, lười quá, bye:3