Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ

Chương 4

Lúc này anh mới nhớ tới một người phụ nữ khác, người phụ nữ đó tương đương cứu mạng anh, lúc dược liệu phát huy mãnh liệt nhất, lúc anh khó chịu nhất, bị anh cưỡng ép... ngay cả dáng dấp cô ra sao anh cũng không ấn tượng, duy chỉ khắc sâu một ấn tượng, là cô hung dữ tát anh một cái tát.

Diệp Bắc Thành cho rằng, nếu là một người phụ nữ trong sạch, không phải chỉ có một cái tát đơn giản như vậy, cho nên anh không có để ở trong lòng.

Có thể giờ phút này, cây thuốc phiện khô khốc, đã vô tình chứng thật, người phụ nữ kia không phải không trong sạch, mà là bị anh... Phá hủy đi sự trong sạch!

Chân mày cau nhẹ, anh nhìn thấy một vật, cúi người nhặt lên nhìn thử, là một cái lắc tay thông thường, một dây tơ hồng xinh xắn xâu ba viên châu bằng gốm, trên mặt mỗi viên có khắc một chữ, theo thứ tự là Du — Tĩnh — Nhã.

Ngón tay nhẹ gõ tay lái: “Du Tĩnh Nhã..." dư vị một cái tát tối hôm qua, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười cực mỏng.

Trước cửa tập đoàn Diệp thị, một người đang đứng chờ đợi nóng nảy, Diệp Bắc Thành mới vừa dừng xe lại, anh ta lập tức tiến lên mở cửa xe báo cáo khẩn cấp:

"Diệp tổng, lão gia nghe nói ngài không để ý ông ngăn cản thu mua trăm cổ phiếu, trong cơn tức giận huyết áp lên cao, tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngài! Còn muốn ngày mốt chúng ta đấu thầu mảnh đất kia, tối hôm qua giá quy định bị người tiết lộ ra ngoài, còn có..."

Trợ lý Lý Đạt còn chưa có nói xong, Diệp Bắc Thành chợt dừng bước lại, quay đầu ra lệnh cho anh: "Lý Đạt, đi tra một chút xem thành phố Tương Dương có người phụ nữ nào tên Du Tĩnh Nhã không."

Cửa thang máy riêng vô tình khép lại, Lý Đạt bị nhốt ở ngoài cửa trợn mắt há mồm, than thở không ngừng: "Giờ đã là lúc nào, lửa đốt tới mông rồi, vẫn còn có tâm tư đi thăm dò phụ nữ cho anh sao..."

Hôm sau, do hiệu suất làm việc của Lý Đạt luôn luôn cực cao, Lý Đạt xuất hiện ở phòng làm việc của Diệp Bắc Thành.

"Diệp tổng, chuyện ngày hôm qua anh giao phó tôi đã tra xét, thành phố Tương Dương có tổng cộng mười tám người phụ nữ tên là Du Tĩnh Nhã, không biết ngài muốn tìm người nào? Trừ tên bên ngoài, có còn điểm đặc biệt nào khác hay không? Ví dụ như nghề, tuổi tác, tình trạng gia đình?"

Diệp Bắc Thành nâng lên hai tròng mắt lười biếng, tiện tay nắm lên một phần văn kiện gần đó, đập bốp một cái về phía Lý Đạt...

"Vậu cảm thấy làm trợ lý quá buồn tẻ, muốn được điều đến nhà xưởng phía nam đúng không? nếu tôi cái gì cũng biết, cậu nói cậu còn phải làm gì?"

Không thể phủ nhận, Diệp Bắc Thành nói những lời này, Lý Đạt cả kinh xuất mồ hôi lạnh toàn thân, nhớ năm đó anh ở nhà xưởng phía nam bán mạng năm năm, mới gặp vận may được Diệp Bắc Thành dìu dắt thành phụ tá cao cấp, lúc đi được nở mày nở mặt, hôm nay nếu bị cách chức trở về, còn không bằng ban cho anh ba thước lụa trắng chết cho vinh quang!

"Diệp tổng, tôi lập tức lại đi tra, lần này bảo đảm anh hài lòng!" Lý Đạt vỗ ngực một cái, xoay người bước nhanh ra ngoài.

"Chờ một chút." Diệp Bắc Thành gọi anh lại: "Cậu thu nhỏ phạm vi lại một chút, cô ta hẳn là ở khu phụ cận Kim Thủy."

Khu Kim Thủy, nơi lần đầu tình cờ gặp gỡ, cũng là đầu mối duy nhất trước mắt...

——

Trời chiều chạng vạng đẹp đến say lòng người, màu ráng đỏ như trái quất, nửa ẩn ở phía xa là một màu trời nước trắng xanh.

Du Tĩnh Nhã chán nản trên đường đi về nhà, sắp đi tới cửa nhà, từ xa đã nghe được nhà cô lại bộc phát ra tiếng thế giới đại chiến, chén vỡ, đập nồi, động tác mấy năm như một.

Cô dừng bước lại thở dài bất đắc dĩ, không chờ tới hai ngày, lại sẽ đòi cô đưa tiền mua dụng cụ làm bếp, sau đó sẽ không qua hai ngày, lại đập hết sạch, cuộc sống như vậy lặp đi lặp lại không đổi, đối với cô mà nói, thật sự là chịu đủ rồi!

Xoay chuyển bước chân, tối nay nơi nào cũng có thể đi, giờ thì không muốn về nhà.

Gọi điện thoại cho Doãn Mạt, không cần nói nguyên nhân, mười lăm phút sau, Doãn Mạt xuất hiện ở trước mặt cô.

"Tĩnh Nhã, tối nay tính làm sao?" Nhiều năm quan hệ khuê mật, cô hiểu rõ ràng hoàn cảnh của Du Tĩnh Nhã.

"Chúng ta đi uống chút rượu trước, sau đó đi xem phim."

Du Tĩnh Nhã kéo tay cô, đi vào một quán ăn vặt đặc sắc gần nhà.

Suốt một tiếng đồng hồ, hai cô uống cạn bảy chai bia, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của ông chủ quán cơm tiêu sái rời đi.

Trên đường đi đến rạp chiếu phim, nội tâm Du Tĩnh Nhã chịu nhiều đau khổ, rốt cuộc trịnh trọng nói với người bạn thân bên cạnh: "Mạt Mạt, tôi mất trinh rồi..."