Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ

Chương 27

Thật ra thì cô cũng không phải loại phụ nữ bảo thủ như vậy, mấu chốt cô cảm thấy Diệp Bắc Thành quả thực là người đàn ông quá mức nguy hiểm, nếu như một đêm kia cô giữ một chút lòng cảnh giác đối với anh, có lẽ cũng sẽ không vô tình đánh mất trong sạch...

Gọi thông điện thoại cho Doãn Mạt, bên kia truyền tới tiếng nói ưu nhã: "Chào bạn, là ai vậy?"

"Mạt Mạt, là tôi..."

"Mẹ kiếp, sao cậu đổi số vậy?" Mới vừa rồi còn ưu nhã khéo léo hỏi thăm sức khỏe, sau khi nghe được tiếng nói của cô, lập tức trở nên tùy ý.

"Không đổi số, tôi mượn điện thoại, cậu mới vừa gọi điện thoại có chuyện gì không?"

Doãn Mạt ngẩn người, ngay sau đó khoa trương thét chói tai: "Chẳng lẽ bây giờ cậu ở cùng một chỗ với một người đàn ông sao?"

"Làm sao cậu biết được?" Cô chột dạ hỏi.

"Mẹ kiếp, số con ngựa này nhìn một cái chính là ký hiệu của người có tiền, sáu tám nha!"

"Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?" Người nào đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, mặc dù cô biết Doãn Mạt sẽ không dễ dàng kết thúc đề tài mà cô ta cảm thấy hứng thú.

"Thành thật khai báo, ở chung một chỗ với ai?"

"Ró nói cậu cũng sẽ không tin..."

"Ai?"

Dừng lại mấy giây, cô thẳng thắn: "Diệp Bắc Thành."

"Diệp Bắc Thành?" Doãn Mạt không xác định lập lại một lần nữa: "Rậu nói cậu ở chung một chỗ với Diệp Bắc Thành sao?"

"Đúng vậy."

Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền tới tiếng cười điên cuồng: "Bạn yêu, cậu biết Diệp Bắc Thành là ai không?"

Du Tĩnh Nhã mới vừa muốn giải thích Diệp Bắc Thành chính là người cưỡng gian cô, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Doãn Mạt lập tức gầm thét: "Tôi nói cậu nha gần đây có phải cậu bị mắc chứng hoang tưởng hay không? Khuya ngày hôm trước không giải thích ra sao lại nói sắp kết hôn rồi, tối hôm nay còn nói cậu cùng Diệp Bắc Thành ở chung một chỗ, ngày mai không phải lại nói đối tượng kết hôn chính là anh ta sao?"

"Mặc dù tôi biết cậu sẽ không tin, có thể thực tế chính là như cậu nói vậy..." Cô thành thật trả lời.

"Bạn yêu, cậu tiếp tục hoang tưởng đi!"

Doãn Mạt cúp điện thoại rất nhanh, bất đắc dĩ thở dài, cô cũng không muốn giải thích thêm nữa, dù sao chuyện nên biết sớm muộn tất cả mọi người đều sẽ biết...

Cọc cọc... Cô gõ cửa phòng ngủ Diệp Bắc Thành lần nữa.

"vào đi."

Lần này cô không có lỗ mãng đẩy cửa vào nữa, mà cảnh giác hỏi một câu: "Thật có thể vào không?"

Diệp Bắc Thành không trả lời cô, mà trực tiếp mở cửa, hai tay anh khoanh trước ngực đứng ở trước mặt cô, cười hỏi: "Rốt cuộc cô sợ cái gì?"