Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 65: Cao tay

P/s: Đêm nay Giáng Sinh. Chúc anh chị em thật vui vẻ nha. Ai có gấu thì ôm gấu, ai không có gấu thì cũng có thể mua gấu về ôm. Anh em rảnh rỗi vào đọc truyện của mình là mình vui rồi:))

Sẽ up cho anh em 8 chương luôn nha.

..........

Khi Dương Tuấn Vũ tới nơi, mọi người trong lớp đã tới gần đầy đủ. Trong đội bóng cũng chỉ thiếu Hoành Viễn. Đến cả Diệp Phàm cũng mò tới đây rồi, mọi người đang hỏi thăm hắn. Dương Tuấn Vũ cũng biết tên này chỉ trật khớp, ra viện nắn lại rồi đeo nẹp 1 tuần là ổn rồi. Chỉ tiếc là 2 trận đấu sau hắn còn chưa tham gia được.

Các khối lớp sẽ thi đấu với nhau. Trường trung học sẽ có 3 cấp 10-11-12. Mỗi khối có 10 lớp, vì vậy sẽ có 30 đội. Chia thành 6 bảng, mỗi bảng 5 đội.

Các đội trong 1 bảng sẽ thi đấu lần lượt với nhau. Như vậy vòng bảng này, mỗi đội sẽ đấu 4 trận. Sau đó chọn ra 2 đội đầu mỗi bảng tiến hành thi đấu vòng loại trực tiếp. Chọn ra 4 đội vào vòng bán kết. Rồi 2 đội thắng cuối cùng sẽ thi đấu trận chung kết ở buổi bế mạc.

Giải đấu dự kiến kéo dài trong vòng 1 tháng.

Mỗi ngày thi đấu 8 trận. 4 sáng – 4 chiều. Trung bình 1 đội thi đấu 2 trận/ tuần.

Tất nhiên thầy hiệu trưởng không thể để cả trường nghỉ học mấy tuần được. Chỉ có riêng buổi khai mạc và buổi bế mạc là được nghỉ thôi. Còn lại, lớp nào thi đấu thì lớp đó sẽ được nghỉ trong buổi thi đấu, buổi học còn lại vẫn như thường.

Đội ôn thi học sinh giỏi thì cũng áp dung như trên.

Trận tiếp theo của lớp 10A là ngày chủ nhật tuần này. Vì là giải thể thao nên sẽ không có ngày nghỉ, mà càng là ngày nghỉ thì mọi người đều rảnh nên người đến xem càng đông.

Dương Tuấn Vũ đến chào hỏi mọi người rồi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Diệp Phàm. Tên này còn cảm ơn hắn thêm mấy lần, sau đó mới nói là vì được sơ cứu kịp thời nên tình trạng không có gì lớn, khả năng chỉ sau 3 ngày hắn đã có thể tháo nẹp. Sau đó có thể tập nhẹ, ở trận đấu thứ 3 của lớp hắn có thể tham gia rồi.

- Ừ. Rất tốt. Các thành viên trong đội bóng rổ ra đây tớ có điều muốn nói.

- Tuân lệnh đội trưởng.

Mấy thành viên khác đều nghiêm trang hô lớn, rồi cùng cười ha hả.

Dương Tuấn Vũ có hơi bất ngờ về cách xưng hô của họ nhưng cũng không tỏ vẻ gì. Bản thân những người có đủ thực lực và trách nhiệm thì vốn rất dễ được mọi người công nhận. Hắn hơi gật đầu rồi đi tới 1 góc ít người.

- Này, làm gì bí mật thế? Cho mình đi theo với. Được chứ?

- Ừm, bà cô nhỏ cũng biết rất nhiều về bóng rổ, cũng có thể đi theo góp ý.

- Hì hì. Ok. Mà cậu cứ gọi tớ là bà cô nhỏ thế, khó nghe chết.

- Rất hợp với cậu mà.

- Tớ nhìn già vậy à?

Giọng Diệp Minh Châu giả vờ tức giận.

- À không già, rất trẻ đẹp, nhưng nội tâm thì lớn hơn nhiều so với tuổi.

- Cậu thế không phải là ông chú nhỏ được rồi.

- Cậu có ý gì?

- Thì cậu phải là thúc thúc, hoặc lão lão. Hi hi. Cậu còn già hơn cả tớ.

- Được rồi, tớ xin thua.

- Rất biết thời thế đó thúc thúc.

Dương Tuấn Vũ không ngờ mình bị cô bạn tinh quái này lừa thảm thế. Hắn nhún vai bất đắc dĩ.

Sau khi mọi người tập hợp lại đẩy đủ. Hắn bắt đầu nói:

- Các bạn ở đây có ai có ý định tham gia câu lạc bộ bóng rổ chuyên nghiệp không? Hay chỉ muốn chơi cho vui thôi?

Mọi người đang vui vẻ thì nghe thấy câu hỏi này của hắn. Họ thoáng trầm tư, mọi người có thể nói

là cũng rất băn khoăn đây.

- Mình không có nói điều gì lớn lao cả. Chỉ là mọi người có tinh thần, có mơ ước là được. Không nói đến trình độ hay gì ở đây cả.

Thấy hắn nói vậy thì Diệp Phàm, Chu Phúc Vinh và Nam Khánh đều giơ tay.

- Tốt lắm. Tớ không nói vậy để khen hay chê gì cả. Chỉ là khảo sát một chút. Tớ có vài lời muốn nói.

Đối với những bạn có ý định tham gia câu lạc bộ chuyên nghiệp thì mọi người chắc cũng tìm hiểu rất kỹ lưỡng và cũng nhiều ngày trăn trở rồi. Có đam mê, có tình yêu với bóng rổ thì ai cũng muốn ở trên sân khấu lớn, thậm chí là sân khấu cấp quốc gia và quốc tế. Đam mê là rất tốt, nhưng vất vả và khó khăn của con đường này không hề ít.

Tạm không nói cái gì xa vời, hiện tại mọi người đang là độ tuổi rèn luyện nền tảng tốt nhất. Thậm chí có những đứa trẻ đam mê, chúng còn tham gia huấn luyện ở các trung tâm từ còn rất nhỏ. Các cậu không có điều đó nhưng cũng không cần quá nhụt chí. Nếu các cậu tin tưởng thì tớ sẽ sắp xếp cho mọi người một lịch luyện tập riêng. Còn nếu ai có chuyên gia hoặc người tư vấn rồi thì có thể không cần nghe theo mình. Dù sao mỗi người có một quan điểm khác, cách rèn luyện cũng khác nhau.

Còn những bạn chỉ muốn tham gia các giải đấu bán chuyên như hiện tại ở trường mình tổ chức, sau này nếu vô địch sẽ còn có cơ hội cọ xát với những cầu thủ của các trường học trung khu vực, rồi toàn quốc cũng có thể. Những bạn như thế, họ cũng rất thích môn thể thao này nên mới tham gia, không nên trách bọn họ không có chí hướng xa hơn.

Các bạn đó sẽ có hai lựa chọn, một là tập những bài căn bản. Hai là có thể thử một chút những bài tập nâng cao của nhóm Nam Khánh.

- Mọi người có 5 phút để suy nghĩ và lựa chọn. Tớ phân chia như thế để có thể tìm các bài tập phù hợp.



Sau 5 phút, Dương Tuấn Vũ cũng hơi bất ngờ, trừ nhóm 3 người muốn thành chuyên nghiệp, thì toàn bộ 5 người đều chọn muốn thử sức một chút. Ai cũng muốn mình tiến bộ hơn, dù chỉ là chơi vui cũng vậy. Bây giờ cơ hội đến, họ không thể để trôi mất được.

Ba năm học cấp ba nói thì lâu, nhưng cũng rất nhanh, không có thời gian để họ hối hận.

- Tốt lắm, mọi người đều không làm tớ thất vọng. Tớ cũng biết mọi người sẽ chọn vậy rồi. Cũng đã định sắp xếp lịch tập luyện theo mức độ chuyên nghiệp, nhưng cũng vẫn phải làm bài test này, để mọi người biết nguyên nhân vì sao mình cần tập hơn những lớp khác nhiều như vậy.

- Được rồi, lịch tập luyện của mọi người là mọi buổi chiều sau khi tan học và cả chiều ngày nghỉ, sẽ tập luyện ở công viên Jura. Đây cũng là nơi tớ hay tập. Đến đó các cậu sẽ cảm thấy tình thần của mình sục sôi. Còn có ý kiến gì không?

- Không. Tuân lệnh Captain.

- Mọi người giải tán.

Diệp Minh Châu cũng chỉ đứng nghe chứ không nói gì. Vì Tuấn Vũ đã nói rất tốt rồi. Đầu tiên là phân chia hai nhóm để người thi đấu chuyên nghiệp sẽ cố gắng để nhóm sau không thể bằng mình. Còn nhóm bị phân làm cầu thủ nửa mùa thì sẽ cảm thấy mình quá yếu đuối rồi, phải cố gắng không thể để mấy đứa bạn vẫn hay tập với mình bỏ xa được. Sau sắp đặt mâu thuẫn, hắn lại tung ra miếng bánh thơm, đấy là mọi người đều có thể tập luyện như cầu thủ chuyên nghiệp. Như thế thử hỏi ai không tập luyện như điên đây. “Thật là cao tay” Cô thầm nghĩ.

Mọi người sau khi vào bàn ăn thì đều rất vui vẻ. Mập mạp lại đứng ra làm người quản trò. Hắn đưa ra rất nhiều trò chơi oái oăm, làm mọi người cười đau bụng.

Đến tối, tại nhà mình, Dương Tuấn Vũ lại được cha mẹ tổ chức cho một buổi chúc mừng nhỏ. Mai Tuyết Yên còn tự tay làm cho hắn chiếc bắng gato hình quả bóng rổ. Nhìn rất đáng yêu.