Tổng Giám Đốc, Anh Hai Yêu Cậu!

Chương 23: Quá khứ

"anh ra ngòai một chút!", hắn đứng dậy.

"đi đâu vậy?", cậu hơi lo lắng.

"đừng lo, anh đi tìm cách giải quyết! Cho anh nghỉ phép ba ngày!", nói xong liền đi.

Cậu vội nắm tay hắn lại, "cẩn thận!"

"được rồi đừng lo!", hắn mỉm cười với cậu, sau đó hôn nhẹ lên trán cậu rồi quay đi.

OwO

Mộ Vỹ Tần cùng Vũ Thần trợn mắt.

Hai người này bắt đầu từ khi nào? Không phải tối qua đó chứ?

Ngay khi quay đi, hắn liềnthu lại nụ cười, thay vào đó là một sự lạnh lùng vô hạn.

"Kevin! Mau đặt vé máy bay cho tôi! Tôi phải trở về Canada ngay!", Hoàng Cảnh Du vừa lái xe vừa gọi điện thọai cho thân tính của mình.

....

"ba, dì, con có việc gấp phải sang Canada, hai người nói với Châu Châu giúp con!", hắn cầm vali mang ra xe, không quên nhờ hai người nói với cậu một tiếng.

"sao lại gấp như vậy, có việc gì nghiêm trọng sao?", Hoàng Lân lo lắng.

"khi trở về con sẽ giải thích với mọi người...", hắn mở cửa lên xe "nhớ nói với Châu Châu giúp con, không cần lo lắng!"

Sau đó liền nhấn ga phóng ra sân bay.

"Thiếu gia! Vé đã đặt, là chuyến tiếp theo, sẽ bay trong vòng ba mươi phút nữa!", Kevin cúi đầu với hắn.

"được!"

....

....Hai ngày sau...

"Timmy, đừng lo quá, anh ta không phải người dễ mất kiểm soát, sẽ không sao!", Mộ Vỹ Tần vỗ vai cậu.

"tôi biết! Nhưng sao lại tắt điện thọai như vậy?", đã hai ngày rồi không liên lạc được rồi đó!

"được rồi, Hoàng Cảnh Du nói cho anh ta ba ngày! Ngày mai sẽ rõ thôi! Vả lại anh ta cũng nhờ bác trai bác gái nói lại với cậu rồi mà, không sao đâu.", Mộ Vỹ Tần cố gắng trấn an cậu.

Tức chết được mà!

Chuyện gia đình chưa xong, chuyện công ty chưa có tiến triển, bây giờ hắn lại biến mất như vậy... Muốn bức chết cậu hay sao đây?

Bỗng nhiên điện thoại cậu reo lên, cậu ngay lập tức nhấc máy "Cảnh Du?"

"Châu Châu em nghe đây, anh đã cho người âm thầm theo sau em, hôm nay tan ca xong nhanh về nhà, và trước khi anh về em không được ra ngoài hiểu không?", giọng hắn không thể che giấu đi sự lo lắng.

"tại sao?", cậu khó hiểu.

"hiện tại không phải lúc giải thích, anh chỉ có thể nói với em, Lăng Phong Hạo đang theo dõi em!"

"cái gì?"

"ngoan, nghe lời anh, ngay ngày mai anh sẽ quay về...", giọng hắn trầm hẳn đi "tính rõ nợ với hắn!"

"anh và hắn có ân oán?", cậu đoán.

"Sau khi giải quyết xong tất cả, anh sẽ giải thích rõ mọi chuyện với em! Được không?"

Nghe hắn nói vậy, cậu biết đây là chuyện rất nghiêm trọng, cũng không kiên trì hỏi thêm "được!"

"ngoan lắm!", hắn hôn chụt một cái vào điện thoại, nghe rõ tiếng "đợi anh về, anh sẽ không để em có chuyện!"

"ân!"

Hắn ngắt máy.

"Triệu phu nhân! Những gì cần nói tôi đã nói, Lăng Phong Hạo con trai bà đã chạm vào giới hạn của tôi!", hắn lạnh mặt nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt mình.

"Hoàng thiếu gia tôi xin cậu, tha cho con trai tôi được không? Đừng làm hại nó!", người phụ nữ khóc lóc van xin đến đáng thương.

"ba nuôi tôi thì sao? Đôi mắt của ông ấy chính là con trai bà dùng thủ đoạn tàn bạo cướp đi, toàn bộ tập đoàn Lăng thị cũng bị hắn chiếm! Bây giờ ngay cả người quan trọng của tôi hắn cũng đã động vào! Bà nói thử cho tôi nghe, tôi có thể tha cho hắn không?", Hoàng Cảnh Du ngồi xổm trước mặt bà, nhấn mạnh bốn chữ cuối.

"tôi...",Triệu phu nhân nước mắt lã chã, không còn gì để nói.

Quả thật con trai bà nuôi dạy quá thất bại.

"Bà có biết tại sao ba năm trước tôi không có động tĩnh gì không?", hắn đứng lên, nhìn ra ngòai cửa sổ.

"..."

"vì ba nuôi không cho tôi làm hại hắn! Vì ba nuôi nói Lăng thị sớm muộn cũng giao cho hắn, bây giờ giao sớm một chút thì đã sao! Và vì...đó là con trai của ông!", đôi mắt hắn trở nên đỏ ngầu, cay xè khi nhắc lại chuyện cũ.

"....", Triệu phu nhân kia hai mắt nhắm ghiền, không nói lời nào.

"thế nào? Hối hận?"

"...."

"bà vì biết tin Lăng Nhất Đinh có khả năng sẽ được ứng cử vào cái ghế chủ tịch tập đoàn Lăng thị liền quay lưng với ba nuôi. Ba nuôi vì nặng tình mới đáp ứng không nói ra chuyện giữa hai người, càng chôn giấu đi bí mật Lăng Phong Hạo là con ai... Bà thỏa mãn sao?"

"...."

"nào có ngờ ba nuôi lại là người được Lăng lão tổ chọn kế nhiệm! Đúng không??"

"...."

"Lăng Nhất Đinh ghi hận, bà cũng ngã theo ông ta đổ hết mọi lỗi lầm do ba nuôi, cuối cùng gieo trong đầu con trai mình ý nghĩ hận ông thấu xương! Bà vui chứ?"

"...."

"hai mươi mấy năm qua Lăng Phong Hạo gọi ba nuôi là gì!? Một tiếng chú cũng không có, suốt ngày trách người chú khốn kiếp đã giành đi thứ thuộc về gia đình mình... Rốt cuộc không từ thủ đoạn hại ông ấy! Trái tim bà thực sự vẫn tốt như vậy?"

"..."

"tôi quay về chính là nói một tiếng với ba nuôi, tôi sẽ không tha cho Lăng Phong Hạo!"

"Hoàng thiếu gia...", Triệu phu nhân ôm chân hắn cầu xin.

"muốn tôi tha cho hắn? Vậy trả lời tôi một câu"

"Hoàng thiếu gia cứ hỏi!", nà cuống rít lên.

"bao nhiêu năm qua, bà có hối hận không? Dù chỉ một chút?"

"....", nước mắt bà lại rơi "có! Tôi hối hận không nói ra sự thật... Mới hại Nhất Đạt như ngày hôm nay... Tôi..."

"được! Chỉ cần bà có hối hận vì những việc đã làm với ba nuôi, tôi sẽ cân nhắc...", hắn nhượng bộ.

"cậu có thể tha cho nó không?", bà gấp gáp.

"tôi sẽ tha...mạng hắn, chuyện tôi đã hứa với ba nuôi tôi nhất định không quên, nhưng tôi không để hắn làm càn như vậy", ánh mắt hắn sắc lại "tôi chỉ hứa không lấy mạng hắn, những chuyện khác, tôi không hứa!"

Nói xong hắn liền đi. Bỏ lại Triệu phu nhân sợ hãi tột cùng.