Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 77: Ngược luyến cũng muốn tiếp tục.

Trong lòng vẫn duy trì mất mát đối với Đổng Dịch Huyên, nhưng tâm tình này cũng không nói với ai. Công việc mới rất bận rộn, Đường Đường đặt hết tâm tư vào công việc, không muốn nghĩ nhiều về chuyện của Đổng Dịch Huyên.


Nhưng nếu có thời gian rảnh rỗi, hình ảnh hai người dựa sát vào nhau lập tức bay tới bay lui trong đầu không thể xóa bỏ.


Đường Đường thật sự ghét bản thân mình không thể quên người phụ nữ kia. Cho dù Đường Đường có thể tự nói với mình "Đã không còn yêu cô ta", nhưng yêu hay không yêu khác với chuyện Đổng Dịch Huyên bị người khác chiếm lấy.


Loại cảm giác này rất đau khổ, trong lòng đau đớn từng đợt, thậm chí muốn khóc.


Không thể để bản thân tiếp tục yếu đuối như vậy. Cho dù là phương thức tàn nhẫn nhất Đường Đường cũng muốn sử dụng để quên đi người kia.


Về đến nhà, lập tức đi đến trước mặt Trần Tịnh Nhất đang ngồi xem TV trên sô pha. Ánh mắt Trần Tịnh Nhất còn dính vào TV, giọng điệu vui vẻ nói: "Em về rồi, tôi hôm nay đi tìm việc, tiền nhà tháng sau giao cho tôi....." Còn chưa nói xong Đường Đường liền đến bên cạnh nâng mặt Trần Tịnh Nhất hôn lên.


Trần Tịnh Nhất ngây người một chút, uốn éo cơ thể muốn trốn thoát, Đường Đường đuổi theo, mông Trần Tịnh Nhất nghiêng qua một bên, hai người cùng nhau té từ sô pha xuống. Chỉ nghe một tiếng "Rắc ", tiếng động này không phải phát ra từ TV mà rõ ràng là từ phần eo của Trần Tịnh Nhất.


Đường Đường lúc này mới dừng lại.


"Trúng eo?"


Trần Tịnh Nhất gật đầu.


"Làm sao bây giờ?"


Trần Tịnh Nhất lắc đầu.


Giữa những tiếng kêu thảm thiết giống như gia súc sắp bị làm thịt có thể dọa cả quỷ, Đường Đường thật vất vả đem Trần Tịnh Nhất đỡ lên giường.


Với cái người nhiều thịt hơn này, Đường Đường cảm thấy sẽ chết mệt trước khi chết vì tiếng ồn.


Đặt người bị thương nằm ngay ngắn trên giường, Đường Đường liền một cước đá vào cái mông đang vểnh lên kia, tức giận nói: "Cô không phải nói từng luyện khí khí gì sao, xương cốt tại sao chịu không nổi một đòn, còn kêu sống kêu chết với tôi."


Trần Tịnh Nhất rơi lệ đầy mặt: "Làm người ta bị thương với mình bị thương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em không thể yêu cầu tôi bay lên trời chui xuống đất như diễn viên xiếc được. Tiếp đất còn không cho kêu la sao!"


Đường Đường liếc mắt nhìn, bả vai thay đổi góc độ tiếp tục liếc mắt nhìn, nhìn Trần Tịnh Nhất nửa ngày thờ ơ hỏi: "Đau lắm hả?"


"Đau muốn sống đi chết lại luôn."


"Vậy làm sao bây giờ tôi đưa cô đi bệnh viện."


"Không được, thân mình tôi bây giờ cử động chỉ sợ sẽ nghiêm trọng hơn, hiện tại không thích hợp đi bệnh viện. Như vậy đi Đường tiểu thư em giúp tôi xoa bóp."


"Xoa bóp. Xoa cái gì bóp, tôi làm sao làm được cái trò có yêu cầu kĩ năng cao chỉ có phụ nữ hiền hậu mới làm được này!"


"Không sao, không sao đâu, em cứ dựa theo vị trí tôi nói là được rồi." Đường Đường bán tính bán nghi ngồi bên người Trần Tịnh Nhất, ngữ khí cứng đờ: "Vậy thế nào, xoa làm sao đây."


"Trước đỡ tôi nằm úp sấp."


Đường Đường nghe theo.


"Tiếp theo kéo áo của tôi lên."


Đường Đường đảo mắt một chút, cũng làm.


"Sau đó mở hai tay ra, bàn tay áp lên eo của tôi."


Đường Đường áp tay, nhất thời cảm thấy bản thân sống uổng phí. Cái eo thế nào lại nhỏ như thế, người này thể trọng rõ ràng nặng lắm mà, Đường Đường nghĩ thầm, tuy rằng mình là phụ nữ ly hôn, nhưng cũng từng là con gái, hơn nữa vẫn kêu ngạo vì dáng người, như thế nào bị chồng bỏ lại trở nên xuống cấp như vậy.


"Thế nào, gợi cảm quá sao." Trần Tịnh Nhất nằm gục trên giường nháy mắt với Đường Đường.


Đường Đường chần chờ một chút, cảm thấy không khí này không đúng, người này không phải mới vừa khóc lên khóc xuống sao, hiện tại rõ ràng còn có tâm tình khoe khoang lẳng lơ.


Phát hiện ánh mắt hoài nghi của Đường Đường, khuôn mặt Trần Tịnh Nhất liền vặn vẹo như đang chịu nhiều đau đớn: "Ôi này, nhẹ một chút, cái eo thon của tôi cũng bị em bẻ gãy."


"Cô tốt nhất thành thật cho tôi. Nói nhanh lên, xoa làm sao." Đường Đường không kiên nhẫn quát.


Đến lúc Đường Đường theo sự chỉ dẫn ấn mấy huyệt vị mà Trần Tịnh Nhất nói, nhưng tại sao cảm thấy mấy cái huyệt vị có chỗ kì quái, Trần Tịnh Nhất lắp bắp nói ra "Thiên ứng với huyệt..... tứ bạch huyệt" , đến lúc này Đường Đường mới hoàn toàn kinh hãi, sáng tỏ mình bị đùa giỡn, còn nhận rõ bộ mặt tên này vô liêm sỉ giả vờ bị thương, đáng ghê tởm. Hung hăng đạp một cước lên mông Trần Tịnh Nhất, Trần Tịnh Nhất kêu la một tiếng, cả người vượt qua giường bay xuống đất.


"Không phải nói trúng cái eo muốn chết không muốn sống sao, chị đạp cho một cước nên hồi quang phản chiếu* phải không?" Khóe miệng Đường Đường cong hết mức, gân xanh đều nổi lên, đầu gối khởi động giả vờ sẽ đá tiếp, "Xoa bóp, có muốn tôi giúp cô đả thông hai mạch Nhâm Đốc không?"


Trò bịp bị phát hiện, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện: "Khách quan bớt giận, tôi thật sự có đau, em cũng nghe âm thanh lớn vậy mà. Nhưng do tôi trời sinh cốt cách thanh kỳ, vốn là nhân tài luyện võ, thêm từ nhỏ tập Triệt Quyền đạo đó." Đường Đường dùng hết sức ném cái gối tới, Trần Tịnh Nhất phản xạ có điều kiện nhấc chân đá bay cái gối, "Kĩ năng phòng thân, cho nên cái eo cứng hơn một chút so với con gái yếu đuối bình thường, cứng hơn một chút thôi nha, mà nói tiếp, sợ em hiểu lầm dáng người tôi mũm mĩm, cho nên coi như là tìm một cơ hội để em tự nhìn rõ, cho em nhìn còn sờ eo miễn phí, tôi cũng đâu có thu tiền em em đừng đánh tôi đau lắm."


"Đánh chết cô dễ như vậy sao, lão nương thật sự lo lắng cho cô cô cứ như vậy lãng phí tấm lòng của tôi." Đường Đường thật sự là không chút khách khí điên cuồng nện lưng Trần Tịnh Nhất, nắm đấm cũng đạt tốc độ của ánh sáng rồi.


Trần Tịnh Nhất không đánh trả cũng không trốn, bị đánh chịu không nổi chui đầu vào chăn, lăn một vòng cuốn chăn quanh người.


Sushi Trần Tịnh Nhất ló nửa đầu ra ngoài, giận dữ nói: "Đường tiểu thật sự không chút lưu tình, giẫm đạp khớp xương cũng phải gãy, con người là một sinh vật yếu ớt cỡ nào, em cũng phải có chút tự giác thương hoa tiếc ngọc chứ. Lỡ như em đánh tôi trở thành tàn tật thì làm sao."


Đường Đường nhào tới đem sushi lăn trên giường, sushi cuộn làm giảm độ ma sát, Trần Tịnh Nhất không kịp phản ứng, la hét, rớt xuống giường.


"Cả thế giới đều im lặng." Đường Đường nghiến răng nghiến lợi.


Trần Tịnh Nhất nằm trên sàn ha ha cười.


Đường Đường khinh bỉ: "Cô cười cái gì?"


"Ồn ào như vậy, tâm tình em không tốt lên sao?"


Ánh mắt Đường Đường lóe lên một chút: "Cái gì?"


Trần Tịnh Nhất ngồi xếp bằng trên mặt đất: "Em vừa rồi đó, vừa về cũng không nghe người ta nói liền xâm phạm người ta, bộ dạng kia đáng sợ muốn chết. Em lại bị cái gì kích thích, được rồi tôi biết em sẽ không nói cho tôi, cho nên tôi đã dùng phương thức của mình để em hồi phục một chút tinh thần."


"Hừ." Đường Đường trong lòng mềm nhũn, có chút ngượng ngùng, nhưng lại không muốn biểu hiện ra ngoài, "Tôi không có tinh thần không liên quan gì tới cô, không dám làm phiền cô lo lắng."


"Vốn không quan hệ, nhưng em cưỡng hôn tôi nha, em còn nói không liên quan tới tôi, này có phải quá tàn nhẫn không."


"Không phải cô nói thích tôi sao, vậy tại sao không để tôi hôn một chút?"


"Đúng, tuy rằng tôi nói tôi thích em, nhưng tôi không muốn em xem tôi như là công cụ phát tiết. Chẳng lẽ tôi thích em sẽ bị em chà đạp sao, tôi mới không cần làm loại nhân vật này."


Đường Đường nghe xong, cảm giác tội lỗi tràn ra, đúng vậy, Đường Đường là không muốn nghĩ về Đổng Dịch Huyên cho nên mới đi tìm cảm giác được quan tâm trên người Trần Tịnh Nhất. Loại tâm tình này tốt nhất là giấu ở đáy lòng, nhưng bị đương sự vạch trần tại chỗ, cho dù là Đường tiểu thư mặt dày siêu cấp cũng cảm thấy ngượng ngùng.


"Nếu cô không muốn có thể cách xa tôi một chút, sẽ không bị tâm tình xấu của tôi hãm hại."


Trần Tịnh Nhất hét to một tiếng: "Lí do thật sự là tâm tình không tốt nha!"


"Không cần cô quan tâm."


"Tôi thật sự muốn quan tâm một chút, em rốt cuộc vì sao mà không vui. Lại bởi vì Đổng tiểu thư sao, em khi nào mới thoát khỏi bóng ma của cô ấy, có một cô gái ưu tú vì em mà cố gắng lưu lại trong nước, em có muốn tìm hiểu tôi một chút không vậy."


Nói đến đây Đường Đường mới nhớ lúc vào nhà Trần Tịnh Nhất nói gì: "Nói như vậy, cô thật sự muốn đi tìm việc?"


"Đúng vậy, đã làm xong hợp đồng bán thân."


"Lúc trước cô không muốn lưu lại trong nước sao?"


"Thật ra tôi chỉ nghĩ về đây du lịch."


"Cô bệnh thần kinh sao, vì một người không thích mình tự đi trói buộc mình, đáng giá sao?"


"Á "người không thích mình" này thật sự quá tàn nhẫn." Trần Tịnh Nhất lau nước mắt cáo trạng: "Chẳng lẽ em không thể thật tình thích tôi một chút, rốt cuộc tôi kém lắm sao."


"Trẻ con, giả vờ cáo trạng cái gì."


"Tôi thật sự rất kém cỏi sao, em không thấy mặt tốt của tôi sao?"


"Tôi chưa nói."


"Vậy tại sao em không thể thích tôi một chút?"


Đường Đường không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề nhàm chán này, trực tiếp đi đến phòng vệ sinh. Trần Tịnh Nhất dường như rất hài lòng với trò đùa dai của mình, ở phòng vệ sinh cũng có thể nghe tiếng cười của Trần Tịnh Nhất, cùng với tiếng nói chuyện loáng thoáng. Câu này là học từ Tấn Giang: "Cuộc sống vẫn luôn là một trò chơi nhưng có một người tài giỏi vì mình lưu lại không ngại trả giá. Không tùy hứng không trẻ con làm sao có thể trải nghiệm tất cả những điều tuyệt vời trên đời."


Đường Đường vừa rửa tay vừa thầm mắng bệnh thần kinh.


Nhưng Đường Đường cảm thấy, Trần Tịnh Nhất vừa rồi như vậy là đang biểu hiện mất mát. Rốt cuộc là vui đùa, hay là đang biểu đạt tình cảm.


Đường Đường phát hiện bản thân đã bắt đầu để ý Trần Tịnh Nhất, cứ tiếp tục như vậy vô cùng không tốt, đặc biệt bản thân một lần nữa là vật hi sinh lại được một người luôn cố gắng che chở không oán không hối hận, đợi ở một nơi quan tâm chăm sóc gieo rắc hảo cảm với mình, còn dễ dàng xâm nhập doanh trại của mình.


Như thế nào lại có nhiều chuyện phiền lòng như vậy a.


So với Đường Đường đang phiền não muốn rụng tóc vì bị kẹt giữa hai người, Chung Minh cực kì rảnh rỗi. Đã không còn Bạch tổng giám ở công ty gieo rắc tai họa. Nhưng mọi người rõ ràng thích thú. Đồng nghiệp bên trái buổi sáng lên mạng càn quét mua sắm buổi chiều theo dõi phim Mỹ, đồng nghiệp bên phải buổi sáng gọi điện thoại buổi chiều ngủ, chỉ có Chung Minh đối diện máy tính cách hai phút sẽ vào hộp thư kiểm tra một lần.


Bạch Cẩn Niên nói sẽ gửi email, nhưng qua một tuần, không có một cái email nào. Chung Minh không tin Bạch Cẩn Niên nói không giữ lời, cho nên hoài nghi có phải hộp thư hoạt động không bình thường, thậm chí gọi đến tổng đài hỗ trợ khách hàng chất vất. Tổng đài nói hộp thư hoạt động rất tốt, vì thế nhân viên tổng đài là vô tội.


Chung Minh bị mắc kẹt trong đám cảm xúc khó kiềm chế — một mặt vô cùng tin tưởng mỗi câu nói của Bạch Cẩn Niên, mặt kia không ngừng tự nói với bản thân cho dù Bạch Cẩn Niên thật sự không trở lại bản thân cũng có thể sống tốt.


Hai loại cảm xúc đánh giết nhau trong đầu, tế bào não chết không biết bao nhiêu.   


*Hồi quang phản chiếu: Những người bị đẩy tới chân tường thường làm được những điều kỳ diệu, hay là người bệnh trước khi chết bỗng dưng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.